TN: chap nào đổi từ báo đen sang Hắc Báo, vì bé mèo xài từ này giống tên riêng hơn
Và từ đó cuộc sống chung của tôi với Hắc Báo bắt đầu.
Nói như vậy chứ, bản thân tôi thì tự coi mình là con gái. Còn Hắc Báo thì lại nói chuyện bằng một giọng nam thật tuyệt vời, vậy, đây giống như là “chung chăn sẽ gối” đó đúng không? Cho dù là tôi nghĩ vậy nhưng, nói sao nhỉ, tôi là thú nuôi của anh ta.
Ây da, mới nghĩ tới từ đó là tim đã loạn nhịp rồi.
“...Đang suy nghĩ gì đó?”
“Không, không có gì”
Cái con “mòe bự” này, không ngờ thính dữ vậy đó...
“A, tôi có chuyện muốn hỏi”
“...Gì vậy?”
Cho dù cái kiểu tôi nói có hơi chút khả nghi nhưng mà không ngờ là Hắc Báo lại đáp lại đàng hoàng đến vậy.
Sẵn nói luôn, chỗ này là lãnh thổ của Hắc Báo chứ không phải là nhà của anh ta. Bởi vì chúng tôi không phải ăn hay ngủ nên vì thế chúng tôi cũng không cần phải ở một nơi có thể đảm bảo sự an toàn của mình.
Cho dù là vậy, vì hình thể của tôi là một con mèo con nên bản thân tôi cũng muốn được an toàn nhưng có vẻ, các cá thể mạnh mẽ muốn tập kích tôi điều bị Hắc Báo dọa sợ hết cả rồi.
“Chỗ này... Là chỗ nào vậy?”
Trước câu hỏi lấp lửng của tôi, Hắc Báo khẽ nheo mắt lại... Vài giây sau anh ấy mới trả lời.
“Chỗ này... Ý của ngươi là, không kể tới lãnh địa của ta, mà là câu hỏi về thế giới này?”
“Đúng đúng, nó đó”
Thông minh ghê ha... À hình như có mình tôi là ngốc thôi.
“Có đủ trí thông minh để trò chuyện mà lại không biết sao...? Không phải là ngươi được triệu hoán rồi mới học ngôn ngữ sao?”
“Triệu hoán? Đâu có, tôi mới được sinh ra đây thôi mà...”
“Gì vậy chứ...”
Mặc dù khá bồn chồn lo lắng vì tiếng gầm gừ đầy kinh ngạc của Hắc Báo, nhưng tôi quyết định nói rõ một thứ ra. Tất nhiên chỉ là chuyện giấc mơ thôi, nhưng khi nghe được từ “triệu hoán” từ miệng anh ta, tôi nghĩ tốt hơn hết là không nên nói về chuyện trong giấc mơ tôi là một con người, bởi vậy tôi chỉ nói về phần đó lập lờ mà thôi.
“Kí ức từ giấc mơ sao. . Ngươi đang nói chuyện nhảm hả”
“Thiệt không đó chứ”
Tôi gật đầu một cách nghiêm túc, cái cảnh này, một con Hắc Báo bự bành ki với một con mèo con kim sắc...Phi thực tế quá đi.
Khác với tôi nghĩ, Hắc Báo chấp nhận câu chuyện của tôi khá một cách khá đơn giản. Bỏ qua chuyện trí thông minh của anh ta cao thì có lẽ vì là một cường giả nên anh ta không để tâm chuyện nhỏ nhặt này chăng.
“Vậy, thế giới này là...”
“À, cái đó... Cũng có nhiều cách gọi khác nhau. Nhưng về ý nghĩa chính xác của nó thì chỉ có những thứ được sinh ra trước cả nguyên sơ thì mới lí giải được nó mà thôi”
Ối trời, tôi đâu có hỏi tới mức thâm sâu đó đâu cơ...
“Nhưng mà con người cũng thường có một cách để chỉ thế giới này. Họ gọi nơi đây là [Tinh Thần Giới]”
“...Tinh Thần Giới...?”
Trước cái vẻ mặt ngu ngốc của tôi, Hắc Báo bắt đầu giải thích một cách dễ hiểu hơn.
Nơi mà con người, các loài động vật, và những sinh vật sống có sinh mạng hiện đang sống gọi là [Vật Chất Giới].
Và nơi đây, nơi mà những thứ ngoài những vật kia ra... Những thứ không có nhục thể sinh sống được gọi là [Tinh Thần Giới].
“Thử nhìn lên phía trên đi”
“Phía trên...”
Tôi nhìn lên trời theo lời của Hắc Báo, ở nơi đó, thay cho vầng thái dương cùng bầu trời trong xanh trong kí ức của tôi thì chỉ có một bầu trời lúc nào cũng tăm tối và đầy sương khói.
“Có cảm giác là xa hơn nơi đó, có “thứ gì đó” tồn tại đúng không”
“......A”
Nghe thấy nơi đó có thứ gì đó tồn tại nên tôi thử tìm kiếm thì thì... Trên bầu trời đó, có một đám mây phát sáng đang vươn rộng ra.
“Cảm giác được chưa?”
“...Cái đó là?”
“Tinh Thần Giới không phải là một thể mà là không biết bao nhiêu phần được chia cắt ra với nhau. Thứ đó là một trong số đó... Biên giới với Yêu Tinh Giới”
Nghe như vậy, mặc dù tôi có hơi bất ngờ nhưng mà cũng không tới mức lâm vào hỗn loạn.
Từ lúc tôi nghe thấy từ triệu hoán thì tôi cũng đã lờ mờ đoán ra rồi...Cái này... Là cái đó đúng không. Những thứ có liên quan đó thần thoại với viễn tưởng đó ha. Tôi nhận ra là chúng có trong những cuốn sách mà anh chị tôi đem đến lúc tôi nằm trong phòng bệnh.
Bản thân Hắc Báo chưa từng tới đó, nhưng trên đó có lẽ cũng có Tinh Linh Giới nữa đúng không.
“Vậy, Thiên Giới thì sao?”
“...Chưa từng nghe qua”
Mặc dù chưa từng nghe thấy nhưng cũng không có nghĩa là nó không tồn tại đúng không? Mà có chuyện khác quan trọng hơn...
“...Nè...”
“...Gì vậy?”
“Nơi đây... Không, chúng ta, con người gọi chúng ta là gì vậy...?”
Cho dù có một cảm giác không tốt về điều đó nhưng tôi vẫn hỏi Hắc Báo.
“Cái đó thì... Nếu hàm ý là toàn thể chúng ta thì... Con người gọi chúng ta là [Ác Ma]”
“......”
Đúng...đúng luôn...Ít nhất tôi cũng nghĩ chắc là thứ linh hồn hắc ám gì đó nhưng mà rốt cuộc thì cũng chỉ là khác một cái thứ nguyên thôi ha...
*
Là Ác Ma nhưng mà không ngờ tính cách của Hắc Báo cũng khá ôn hòa...Nhưng mà mặc cho tôi có nghĩ vậy thì hắn đúng là Ác Ma đó.
Lúc đó, vì đi kiếm đồ ăn vặt nên chúng tôi có đi xa một chút.
“Đừng có rớt đó”
“...Dạ”
Bữa nay, tôi không có bị Hắc Báo ngậm trong miệng đến mức không nhúc nhích được nữa mà tôi đang bám trên đầu anh ta như một mái tóc giả màu vàng vậy.
Có điều, cho dù có té xuống đi nữa thì tôi dứt khoát không bám vào anh ta bằng móng vuốt đâu. Tôi mà làm vậy thì sẽ bị cắn thành cái nùi giẻ cho coi.
“Nó kìa”
“...Ể”
Ngay giây tiếp theo, Hắc Báo phóng nhanh với một tốc độ không tưởng, ở nơi anh ta nắm tới có một thứ giống một con khỉ nhỏ thó màu xám đang ở đó, và trong khoảnh khắc, nó đã bị nhai ra bã.
Thay cho huyết nhục tung tóe khắp nơi thì chỉ có một mùi hương tràn đầy chua ngọt hòa quyện vào nhau như mùi táo mà thôi.
“Ngon không?”
“...Ư, ngon lắm”
Đúng là ngon nhưng mà... Cái con khỉ mini đó hình như cũng có ý chí thì phài. Bởi vì, ngay trước lúc bị nhai ra bã, đôi đồng tử tràn ngập sợ hãi của nó dường như đã bắt gặp ánh mắt của tôi thì phải.
Sau đó trường sát lục của Hắc Báo lại tiếp tục. Và phải nói đúng là ngon thiệt.
Nhưng mà... Chỗ này được gọi mà Ma Giới nè, rồi mấy những thứ sống ở đây cũng gọi là Ác Ma thì cái này, có gọi là ăn thịt đồng loại không ta?
“Nè, Hắc Báo-san”
“...Hắc Báo...? Gì vậy”
Anh ta lườm tôi.
“Ác Ma chúng ta không có tên. Nếu ngươi áp một cái tên cho Ác Ma thì nó có thể dẫn đến phủ định sự tồn tại của chính mình”
Những kẻ ở trong Tinh Thần Thế Giới này không có tên.
Theo như Hắc Báo nói thì, nếu bị áp lên một cái tên sẽ làm cho tự phủ định chính mình và làm yếu đi sức mạnh của cá thể đó.
Nhưng mà nếu ở Vật Chất Giới thì việc áp lên một cái tên thì lại coi như được xác nhận và cường hòa cho sự tồn tại đó.
“...Vậy, là không có tên sao?”
“Có tên cho chủng tộc. Thí dụ như con người hay sói chẳng hạn. Như ta thì, những thứ khác gọi ta là [Ám Thú]”
Ám Thú... Theo như anh ta nói thì, thay vì là chủng tộc thì tôi thấy nó giống tên của chủng loại hơn. Mà kêu như vậy thì làm sao mà phân biệt được, cũng khá bất tiện đúng không?Tuy tôi nghĩ vậy nhưng mà giống Ám Báo như anh ta thì có một con thôi thì phải nên chắc cũng không có vấn đề gì thì phải.
Mà nhân tiện, cái đống khỉ mini mà nãy giờ anh ta tàn sát cái chỉ đơn giản là Ác Ma vậy thôi...Phân biệt chủng tộc quá đi.
“Vậy Ám Thú-san, còn tôi là gì vậy?”
“Đừng có thêm “san” vô tên chủng tộc. Phiền phức lắm, nên cứ nói chuyện bình thường đi”
“Đ-đã hiểu...Vậy, tôi là?”
“Tên chủng tộc sao? ...Lâu lắm rồi ta mới thấy thứ như ngươi...”
Có vẻ như những tồn tại giống anh ta hay tôi thì khá hiếm thì phải. Lúc tôi cố định hóa thì mặc dù tôi cũng đã có trí thông minh rồi thì anh ta vẫn nghĩ tôi chỉ là “Ác Ma Á Chủng” thôi thì phải. Ác quá đi.
Cả tên gọi của Ám Thú chủng tộc cũng vậy, có vẻ như là do những thứ có trí tuệ khác qua một thời gian rồi tự nhiên anh ta được gọi như vậy.
“Ngươi thì, cũng khá gần ta về mặt chủng tộc nên gọi là “Kim Sắc Thú” đi”
“...Cá-cám ơn. ”
Kim Sắc Thú sao...Hợp ghê đó, nhưng mà. Tôi không nói ra câu đó đâu. Nhất là nhìn cái mặt vênh vênh lên của anh ta thì đừng có mong tôi nói ra câu đó.
*
Tôi bắt đầu quen thuộc với cuộc sống của Ác Ma.
Mặc dù mấy con khỉ mini lúc nào nhìn cũng có vẻ sợ hãi nhưng đúng là đứng trước một con mèo con như tôi thì chúng cũng dám giơ nanh múa vuốt với tôi, cho dù vậy thì phải nói là thắng tụi nó dễ đến không ngờ. Tôi cũng bắt đầu không quan tâm đến ánh mắt sợ hãi trước khi chết đó của chúng nó. Có lẽ chẳng có Ác Ma nào mà lại quan tâm đến chuyện đó đúng không.
Còn về chuyện chúng dám phản kháng thì là do cái dáng vẻ mèo con của tôi không có chút uy nghiêm nào hết ha. Ưn, hết cách.
Tôi cũng có nói nhiều chuyện với Ám Thú.
Mặc dù tôi có suy nghĩ về mấy con khỉ mini đó, nhưng mà dường như với anh ta thì cho dù một cá thể có một chút ý chí hay trí thông minh đi nữa thì anh ta vẫn cứ đồ diệt hết mà không dung thứ một tí nào.
Lúc tôi hỏi thử anh ta thì anh ta bắt đầu ca cẩm về cái lũ đó, anh ta nói chúng chỉ là một lũ “ngu ngốc”, “nhát chết”, “lũ ngu tự vĩ cuồng”, bởi vì anh ta chả nói được chuyện gì với chúng nên anh ta ghét chúng.
Bởi vậy, lâu lắm rồi anh ta mới gặp được tôi, một kẻ có thể nói chuyện một cách bình thường như tôi, và rằng tới lúc này anh ta mới gặp được chừng năm tồn tại mà có thể nói chuyện vui vẻ như tôi mà thôi.
“Nói chuyện với tôi vui vẻ sao...?”
“Vui chứ. Câu chuyện về giấc mơ của ngươi thú vị lắm”
Tôi cũng thấy vui khi nói chuyện với anh ta. Và giọng nói của anh ta cũng là loại là tôi thích.
Cũng có lúc chúng tôi không nói chuyện.
Vì cùng thuộc họ mèo nên thị hiếu vui chơi với đùa nghịch cũng khá giống nhau.
“Funyaa”
Anh ta kê mũi vô bụng tôi rồi bắt đầu mofumofu.
Nhột quá đi.
Đúng là khi bị coi thường như vậy thì tôi cũng muốn cào anh ta mấy nhát nhưng mà bị người ta lấy mủi ủn ủn như trái banh lông hay bị hít hửi thì nói chung cũng chưa tới mức phải cào người khác cho bằng được.
Chưa kể, anh ta cũng cho tôi mofumofu anh ta nữa.
Lông của anh ta chủ yếu là thực dạng suôn mượt, nhưng mà ở vùng ngực của anh ta, nếu anh ta thả lỏng ra một chút thì cũng có cảm giác bồng bềnh lắm. Tôi cố chui vào để chôn mình trong đó rồi mofumofu bằng cả thân thể của mình luôn.
Mà chưa kể, trong đó còn cái một hương thơm nữa.
Thật nhẹ, ... Có chút thôi nhưng đó là một vị ngọt ngào thật nhẹ, giống như khi ta niếm rượu, nó cho ta một cảm giác giống một cơn say nhẹ vậy.
Không lẽ bụng tôi cũng cho anh ta cảm giác đó sau?
Cứ vậy, anh ta và tôi cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu ngày tháng.
Có thể chỉ mới vài ngày, nhưng cũng có thể không biết được số năm. Nơi đây không có thứ gì để đo đếm được thời gian, hay có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, ở Tinh Thần Giới này khái niệm thời gian là thứ mà ta phải cân nhắc xem là nó có hay không.
Tuy vậy, nhưng chính bản thân tôi có thể cảm giác được nó.
Cho dù chỉ là một chút nhưng cái cơ thể như con mèo con của tôi cũng bắt đầu lớn lên bằng một chú mèo thường, và dù tôi không khác một con mèo bình thường bao nhiêu nhưng tốc độ của tôi cũng bắt kịp với cơ thể vĩ đại của anh ta.
Mặc dù chỉ khi tôi sử dụng cặp cánh dơi đó mà thôi.
Sức mạnh của tôi cũng có tăng lên...Ngay cả khỉ-san lớn hơn tôi thì khi nhìn thấy tôi nó cũng chăm chăm nhìn tôi cảnh giác và lui lại.
Aa... Đừng có làm cái vẻ mặt đó mà. Nó làm cho tôi thấy ngứa ngáy và muốn chạy theo rượt chúng quá đi.
Nhưng mà lúc chơi đùa thì, rốt cục cũng là tôi bị đánh bay rồi lại bị anh ta mofumofu bụng tôi.
Mư... Lần sau tôi sẽ không thua đâu.
“Nè, cái đó là gì vậy?”
Mặc dù tôi thua rồi bị mofumofu nhưng mà anh ta cứ làm riết làm tôi cáu và cắn vào mũi anh ta, rồi để xin lỗi, anh ta cho tôi mofumofu.
Lúc anh ta đang nằm ngửa ra cho tôi mofumofu ngực anh ta thì tôi nhận ra cái thứ đó.
“Cái đó... Là triệu hoán trận đó. Ta nói về cái đó rồi mà?”
Anh ta quay đầu qua nhìn cái triệu hoán trận rồi trả lời tôi.
Mới nãy còn vui vẻ mà giờ anh ta đã nói với giọng khó chịu rồi. Có lẽ vì lần trước đã nói mà giờ tôi lại hỏi nữa nên anh ta thấy phiền toái chăng.
“Không phải. Sao hồi nãy có cái con gì gần đó bị kéo vào đó vậy?”
Triệu hoán ma pháp trận. Tôi đã nghe được về thứ đó từ anh ta.
Nói chung, đó là một cánh cổng được tạo ra từ triệu hoán ma thuật từ Vật Chất Giới nhằm mục đích triệu hoán Ác Ma từ nơi này đến phía bên kia.
À mà tôi chưa từng chui vô đó nên tôi cũng không biết chắc nữa. Lần đầu nghe được nó, tôi nghĩ có lẽ là mình sẽ nhìn thấy lại được cái thế giới ánh sáng kia nên tôi vui mừng nhảy vô thử thì rốt cuộc là tôi không vô được.
Cố tới mấy đi nữa thì chỉ có cái chân của tôi là chui vô được, và khi tôi thử cào cào xung quanh thì tôi nghe được tiếng kêu thét từ bên trong nó, và cứ thế nó biến mất ngay lập tức.
Anh ta thì có vẻ như lúc xưa... Cái lúc mà anh ta còn nhỏ hơn bây giờ thì hình như anh ta cũng qua đó mấy lần nhưng mà bây giờ thì không thể nữa rồi.
Tôi muốn nhìn thấy thử ma pháp quá đi.
“Cái đó sao..., chỉ có những đứa có ý chí yếu ớt mới bị cưỡng chế mà gọi đi vậy thôi. Với mấy đứa đó thì quên khế ước đi, chúng chỉ là loại bị bắt làm việc mà thôi”
Khi Ác Ma đáp lại lời triệu hoán từ Vật Chất Giới, chúng sẽ kí khế ước với triệu hoán giả ở phía bên kia. Dựa vào đó, chúng sẽ nhận được linh hồn cũng như vật hiến tế nhưng mà theo như tôi nghe được, thì mấy tên bên đó cũng keo kiệt lắm.
Mặc dù là nếu mà chúng hiến tế một cách đầy đủ thì sự xuất hiện của chúng tôi bên đó sẽ không bị giới hạn và còn sử dụng được thực lực mạnh hơn nữa vậy mà...
À mà sẵn đây, nếu mà không nói chuyện được,... Hay nói cách khác mấy con yếu yếu chưa thức tỉnh được trí thông minh thì cho dù có đáp ứng lại lời triệu hoán thì cũng không kí khế ước đàng hoàng được rồi thì cũng làm việc một cách nửa vời thôi.
“Ý chí mà yếu thì sẽ bị lôi đi sao...? Vậy tôi cũng phải chú ý thôi”
Không phải tự tin chứ, ý chí tôi yếu lắm. Thì đó, có lần nào tôi thắng được việc bị dụ đi kiếm đồ ăn vặt đâu.
“Ngươi thì...không sao đâu”
“...Là sao?”
“Ngươi... Khá là lười biếng đó”
“Mư...”
Đúng là tôi có hơi lười thiệt, nhưng mà không nói ra cũng có sao đâu chứ.
Có hơi bực mình nên tôi lấy cái bàn chân đầy điệm thịt của tôi đập bạch bạch vào mặt anh ta, còn anh ta thì chỉ mỉm cười vui vẻ.
Có vẻ như cú đấm mèo của tôi không đau gì hết cả thì phải, mư...
Nhìn thấy tôi bất mãn với anh ta như vậy, tự nhiên anh ta không cười nữa và đẩy tôi ra, sau đó anh ấy nhổm dậy và nhe răng ra với tôi.
“Khoan!? Đau, đau mà”
Đây là lần đầu tiên mà anh ta cắn tôi mạnh tới như vậy đó. Cảm giác những cái nanh của anh ta cắm phập vào lưng mình, tôi trở nên sợ hãi như lần đầu mới gặp anh ta vậy.
Bình thường thì thân thể của Ác Ma gần như không bao giờ cảm thấy đau đớn gì hết cả. Vậy mà lúc này tôi lại có thể cảm giác đau đớn tới mức này thì đúng là anh ta phải bực bội dữ lắm rồi đây.
“Ngươi, không cần phải đi qua phía bên đó...Cứ ở yên đây là được”
Đây là lần đầu tiên mà tôi nghe thấy anh ấy nói chuyện một cách cứng rắn đến như vậy... Mà lại bằng một giọng nói đáng sợ nữa.
“...Ưm. ”
Vì hơi sợ hãi nên tôi chỉ biết khẽ gật đầu.
*
Tôi có thể khẳng định anh ta là Ác Ma.
Cho dù anh ta có vừa ý với thú cưng tới mức nào đi nữa thì lúc mà anh ta hết hứng thì thế nào anh ta cũng sẽ xơi tái chúng một cách dễ dàng.
Không rõ là tôi nghĩ là mối quan hệ của chúng tôi là bình đẳng từ lúc nào nhưng bây giờ thì, mặc dù có hơi buồn một chút nhưng tôi đã biết là với anh ta, tôi chỉ là thú nuôi mà thôi.
Lúc này tôi muốn mofumofu nhưng mà đành phải nhịn vậy...Híc.
Từ lúc đó, thời gian mofumofu của anh ta với tôi, thứ thuộc quyền sở hữu của anh ta, bắt đầu kéo dài hơn. Nếu tôi mà bỏ mặc thì không biết anh ta sẽ tiếp tục đến bao giờ nên tôi khẽ đập anh ta nhè nhẹ bằng cái đệm chân thì anh ta lại khẽ cắn tôi rồi mặc cho tôi ghét nó, anh ta cứ liếm tôi.
Mư, cảm giác như dạng bị giáo dục lại vậy á.
Cho tới một ngày, bỗng anh ta đi đâu mất.
Từ lúc gặp nhau tới giờ luôn ở bên nhau nên lúc thế này cũng khá là hiếm nha... Và khi tôi đang lăn lăn mấy con Ác Ma gần đó lại gần rồi liệng vào cái triệu hoán trận trước mặt tôi thì không biết anh ta đã quay về từ lúc nào.
“...A, đi đâu vậy... Ủa cái đó là?”
“Thú nuôi... Cho ngươi đó”
Thứ nuôi... của tôi? Chi vậy? Chắc ý anh ta là nếu tôi muốn mofumofu thì lấy mấy nhóc này ra mà chơi hả?
Đặt trước mặt tôi là mấy con Ác Ma vẫn còn trong trạng thái bất định hình.
Toàn bộ có bốn con. Màu sắc của chúng thay đổi một cách nhẹ nhàng và cho dù chỉ có một chút thì tôi cũng cảm giác được là chúng có ý chí và trí thông minh, lúc này chúng đang sợ tôi với anh ta.
Không hiểu sao... Dễ thương quá. Còn ngon... Khụ khụ.
Có vẻ như chúng nhận ra ý nghĩ đó của tôi, nên tôi cất giọng nhẹ nhàng để dỗ dành mấy con Ác Ma đang run như cầy sấy đó.
“Nè, không sao đâu. Ta không ăn tụi bây đâu. Nên đừng có sợ nữa”
Cho dù có nói vậy thì cũng không có sức thuyết phục lắm.
Đã vậy thì, tới luôn thôi. Tôi ngậm lấy mấy con Ác Ma vẫn còn đang sợ hãi đó rồi thải chúng lên lưng mình, sau đó, tôi dang rộng đôi cành dơi của mình rồi bay thẳng về phía cái bầu trời xám xịt đó.
Lúc này trong tim tôi, chuyện về triệu hoán trận, lòng mong ngóng về cái thế giới bên kia đó tạm thời lắng xuống và thành chuyện không quan trọng.
Nhìn thấy vẻ hào hứng lâu rồi mới xuất hiện trên khuôn mặt tôi khi tôi nhảy múa trên không, anh ta chỉ biết nhìn theo với một ánh mắt đầy phức tạp.
Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch .
Khi tôi đập bẹp cả đống Ác Ma dạng khỉ và cái mùi trái cây bắt đầu bay lên và bao quanh mọi thứ thì lũ Ác Ma trên lưng tôi cũng nhảy lên xuống trong vui sướng.
Dễ thương quá.
Thấy chúng nó không còn sợ tôi cũng làm tôi thấy thoải mái hơn. Tôi giảm tốc độ xuống một chút, rồi khi vẫn còn lướt trên không trung cách mặt đất thật gần thì tôi bắt đầu nói chuyện.
Tôi nói với chúng như nói với những người mà tôi đã gặp trong giấc mơ đó, như với giáo viên mẫu giáo của tôi, như với sensei của tôi, và như với chị của tôi.
Nói mấy chuyện này với Ác Ma có được không ta? Đột nhiên tôi nghĩ tới không biết tôi có làm cho chúng tự phủ định rồi biến mất không.
...Mà, chắc không sao đâu. Tôi cũng là Ác Ma mà.
Tôi không nghĩ sâu thêm nữa. Nhưng mà, đã mất công thế này thì nếu làm cho trí thông minh của chúng tăng lên thì nói chuyện chắc mới vui hơn đúng không...Ha?
Một thời gian sao có vẻ việc giáo dục đã thành công, và tôi nhận ra trí thông minh của lũ Ác Ma đã có tăng lên.
Chúng lớn lên một chút, rồi cũng tự biết đi kiếm đồ ăn vật và cũng đến lúc chúng cố định hóa cơ thể.
“Nè, mình cho chúng một cái tên chủng tộc được không...?”
“Tên chủng tộc...? Là sao?”
Lúc tôi không chăm sóc lũ Ác Ma thì phần lớn thời gian là để cho anh ta mofumofu tôi.
Cám ơn nhiều, nhờ vậy mà tôi cũng không rảnh rỗi quá.
“Ngươi mà có khả năng tưởng tượng tốt thì chúng có lẽ sẽ đạt được hình dạng khác mà không cần phải làm khỉ nữa”
“Hể... Nếu vậy thì lúc tôi cố định hóa cơ thể thì anh giúp tôi cũng được..., ui da, đau đau đau”
Tôi mới trách anh ta có tí mà anh ta đã cắn tôi cái bụp rồi. Lúc tôi nói là đau thì anh ta lại liếm tôi...Vẫn còn muốn dạy dỗ tôi sao. Mồ... Thích làm gì thì làm đi.
“...Phư “
“Mư... Chủng tộc nào đây ta”
“Ngươi có tri thức về mấy cái này đúng không? Vậy từ đó mà suy nghĩ đi?”
“Mư...”
Bị anh ta nói với giọng như không quan tâm tôi cũng quay mặt đi nơi khác. Hai chúng tôi đúng là con nít hết mà.
Nhưng mà nghiêm túc suy nghĩ sao. Cũng không quá tệ.
Cái gì thì được ta...Đã tốn công vậy thì chọn cái hình tượng tôn giáo nào đó thì sao? Không không, cái đó là lên tới mức chúa trời rồi, trí tưởng tượng của tôi không đuổi theo nổi đâu.
Đã vậy thì chọn con quái vật nào đó xuất hiện trong thần thoại vậy.
Không phải mấy cái loại quái vật phổ thông, phải là loại Ác Ma hoặc Tử Linh, còn nếu được thì Thần Thú càng tốt.
Thấy tôi vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ, có lẽ chúng lo rằng tôi có điều gì đó bất an nên bốn con Ác Ma đó kéo lại nhảy vòng vòng xung quanh tôi.
Tính cách của mỗi con cũng có chút khác biệt với nhau. Có vẻ như chỉ là trực giác của tôi, nhưng giống như tôi, dường như chúng cũng cảm thấy có giới tính khác nhau.
“...Vậy thì. Nhóc này với nhóc này, màu sắc giống nhau nên coi như là anh trai em gái đi...”
Nói như vậy, tôi bắt đầu thiết định những chi tiết khác nhau lên bốn con Ác Ma.
...Nhưng mà, như thế có được không ta? Bản thân những đứa nhỏ này cũng có thể có lí tưởng, cũng có thể có một hình ảnh mà bản thân chúng muốn biến thành đúng không...Dù vậy, nhưng khi được tôi quyết định tên chủng tộc cũng như thiết định thì mấy đứa trẻ đó lại nhận lấy nó một cách hạnh phúc như chúng là lẽ đương nhiên vậy.
Có hơi lo lắng nên tôi cũng đi hỏi thì Ám Thú thì anh ta nói không có gì là lạ cả.
Trong giai đoạn bất định hình thì ngoại trừ những cá thể đã bị Vật Chất Giới triệu hoán còn phần còn lại sẽ thường là khó có khả năng mà có trí tưởng tượng của riêng mình, và phần lớn trường hợp, giới tính của chúng cũng khá mập mờ và sẽ phát triển thành dạng giống như là mấy con khỉ vậy.
“...Tại sao lại là khỉ-san chứ?”
“Đại bộ phận con người nghĩ về Ác Ma với hình ảnh đó nên nó cũng có ảnh hưởng tới Tinh Thần Giới”
Cho dù là vậy nhưng mà tại sao là khỉ-san chứ...
Đồng dạng là bị triệu hoán, nhưng nếu là Tinh Linh thì lại khác, Hỏa Linh với Thổ Linh thì có hình dạng thằn lằn hay là sói, Thủy Linh với Phong Linh thì lại có hình dạng của phái nữ, mấy cái đó là do tình cảm của con người có đúng không.
...Nói vậy thì, Ác Ma = ác độc = khỉ... Họ tưởng tượng vậy sao. Nguy hiểm nguy hiểm.
Với bốn con Ác Ma, mỗi ngày tôi điều nói với chúng là chúng dễ thương lắm, dễ thương lắm để chắc chắn là nuôi cho chúng thành dễ thương mới được.
“...Gì đó...?”
“...Nói sao ta...”
Có cảm giác là tôi gặp cảnh này rồi thì phải. Điều duy nhất khác biệt là, giọng của anh ấy không có tức giận trong đó mà chỉ có sự ngạc nhiên hết sức mà thôi.
““““Chủ nhân-tama””””
Cho có hơi lẹo lưỡi nhưng bốn con Ác Ma cũng đã chào hỏi đàng hoàng được. Cực dễ thương.
Nhưng mà cũng có vấn đề... Đó là chúng dễ thương quá sức đi.
Trong đó có hai con tròn vo giống như là cái bánh bao vậy đó, và chúng đang nhìn tôi với đôi mắt to tròn màu tím đang tỏa sáng lấp lánh. Thứ giống Ác Ma duy nhất của chúng là hai bên trái phải có thứ gì đó gì giống như cái sừng dê màu đen vậy.
Có điều nếu thích thì cũng có thể có cái đó như là hai đuôi tóc cũng được thôi. Dễ thương quá.
Một đứa khác thì là khỉ-san... Có điều nó có bộ lông màu trắng thiệt là bồng bềnh nên cũng dễ thương hết chỗ chê. Gương mặt của nó nhìn như là đang mang một cái mặ nạ anh hề vậy nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy đó không phải là mặt nạ mà là mặt thật của nó.
Con cuối cùng thì là rắn. Chỉ là nó không có vảy mà có một lớp da khá mịn màng. Màu sắc của nó thì khá hợp với tôi, một màu vàng nhạt, và mắt nó cũng có màu đỏ.
Xin lỗi... Nhưng tất cả chúng là thú nuôi của tôi hết đó.
Tôi cũng... Nhận ra được một chút.
Ám Thú... Anh ta cho tôi bọn trẻ này để tôi không thể đi về thế giới bên kia nữa, chúng như là một thứ để tôi “lưu luyến” nơi đây, như một cái vòng cổ và xích sắt.
Ngay cả lúc này, khi nhìn chúng vừa rượt theo mấy con bọ vừa chơi đùa trước mắt tôi với anh ấy, điều đó cũng khiến cho trái tim tôi thấy yên bình hơn.
Nhưng mà... Bạn biết không? Bình thường thì Ác Ma sẽ không có những cảm xúc này.
Khi trái tim tôi trở nên bình yên đi thì tôi lại nhớ về những kí ức về thế giới của ánh sáng đó.
Lúc suy nghĩ những thiết định cho lũ trẻ đó, tôi đã phải gợi lại những kí ức, những tri thức của tôi về thế giới đó, và nó lại biến niềm mong ngóng về thế giới đó của tôi càng thêm mạnh lên.
Tôi muốn trở về...Có lẽ nó giống như lòng hoài niệm về cố hương vậy đó.
Nhưng mà, tôi không thể quay về đó được. Đó chỉ là một giấc mơ về một thế giới mà tôi còn không biết là nó có tồn tại hay không.
Nhưng... Nhưng... Nếu là một thế giới ánh sáng giống như vậy thì...
Bachin!
Một âm thanh lớn như có thứ gì đó mở ra.
Không biết là cái gì đã xảy ra, nên Ám Thú và bốn đứa Ác Ma trở nên cảnh giác.
Nhưng tôi thì biết. À không... Tôi hiểu được nó ngay lúc đó. Theo như mong ước của tôi, một cái triệu hoán ma pháp trận giống những gì mà tôi từng nhìn thấy đã được phát động.
Để tôi nói luôn, nguyên bản thì triệu hoán trận không thể nào được mở ra từ phía bên này. Không phải vấn đề về năng lực có thể hay không, nhưng nó giống như là quy luật của thế giới này đã quy định là không thể.
Như là một hiện tượng tự nhiên. Cho dù nó được sinh ra một cách ngẫu nhiên đi nữa thì chỉ có thể được mở ra từ phía Vật Chất Giới mà không thể được mở ra từ phía Tinh Thần Giới.
Nguyên nhân chủ yếu là, tôi có mang trong mình “kí ức của con người”. Thêm nữa... Cùng lúc với sự phát động của tôi, thì phía bên kia cũng có ai đó tác động vào.
Và như vậy, một cái triệu hoán trận lớn tới mức chưa từng thấy hiện ra và bao phủ lấy tôi.
“Oi!”
Anh ta nhận ra điều đó và chạy về phía tôi... Nhưng có lẽ vì quá mạnh mẽ nên anh ta bị triệu hoán trận khước từ và đẩy văng ra.
Chuyện đó là đương nhiên thôi...Đây là một cái ma pháp trận chỉ dành cho tôi... Hay nói đúng hơn là được sinh ra nhằm đáp lại việc muốn đến bên kia của tôi mà thôi.
Từ triệu hoán ma pháp trận, một thứ ánh sáng mang đầy hoài niệm từ giấc mơ tràn ra, thứ ánh sáng đó ôm lấy tôi, và thân thể tôi biến mất về phía cái triệu hoán trận đó.
Ý thức tôi... Bắt đầu trở nên mơ hồ. Và khi tôi hướng ánh mắt của tôi về Ma Giới, nơi tôi được sinh ra lần cuối thì anh ta đang đứng đó và nhìn tôi với một ánh mắt cực kì đáng sợ.
“Kim Sắc Thú~~!”
Giọng của anh ta vọng lại. Xin lỗi. Đã làm anh phải tức giận.
***
Lúc tôi nhận ra. . Thì tôi đang ở trong ánh sáng.
Nơi đây là đâu? Thê giới của ánh sáng... Tôi đã tới được Vật Chất Giới rồi đúng không?
Mắt... Tôi không thể nhìn rõ được. Cũng không thể nghe rõ âm thanh được. Thân thể cũng không thể cử động thoải mái được.
Triệu hoán thất bại rồi sao...? Lúc tôi nghĩ vậy thì...Một cảm giác sợ hãi mà lâu rồi tôi mới cảm thấy xâm chiếm lấy tôi làm tôi cứng cả người...Vào lúc đó...
Bịch, có thứ gì đó đập vào thân thể tôi.
Cái cơ thể đang sợ hãi của tôi bắt đầu hít vào...Ể!? Tôi đang... Hô hấp?
Tai tôi nghe thấy tiếng khóc thét của một sinh linh bé nhỏ nào đó. Vào lúc đó, tôi vẫn chưa nhận ra là những tiếng đó thoát ra từ miệng của tôi.
Tôi nghe thấy một âm thanh...Một giọng nói của ai đó.
Ngay lập tức tôi nhận ra thứ mà tôi nghe được là “ngôn ngữ”, và những gì mà ban đầu tôi nghe được mà không hiểu gì hết cả được chuyển thành “ngôn ngữ” có ý nghĩa.
“...Con yêu. Yurushia...của ta...”
Thứ đó như một tiếng sét đánh vào tinh thần tôi. Tôi, một Ác Ma được sinh ra không có tên, và ở Vật Chất Giới giới này, lần đầu tiên, tôi đã nhận được “tên”, cùng lúc đó tôi cũng đã biết là sự tồn tại của mình đã được xác định.
Một kẻ là Ác Ma như tôi... Đã được sinh ra thành một đứa bé “loài người”.