Ba tháng đã trôi qua kể từ hôm xem mắt của tôi. Kể từ đó, mối quan hệ giữa tôi và Mizuki ngày càng nồng thắm, nhưng giữa lúc đó, có một vấn đề khác khiến tôi bận tâm.
Đó không phải là ánh mắt của những người xung quanh, không phải những bất an cho tương lai của hai đứa. Mà là bản báo cáo tôi gửi cho Hazama-san.
Kể từ ngày chúng tôi gặp nhau, tôi đã bắt đầu viết một bản báo cáo hằng ngày. Tôi viết nó mỗi đêm, trong sự hối hận.
“Hồi chấp nhận cái đề nghị này, mình tưởng chỉ phải viết báo cáo lần đầu gặp nhau thôi chứ… Phiền thật.”
Tôi vừa than thở vừa nhìn chằm chằm vào bản báo cáo tôi đã gõ trên màn hình. Tôi vẫn lo lắng về việc nên chia sẻ bao nhiêu.
Sau cùng thì nó cũng khiến đời sống lãng mạn của tôi bị công khai mà.
Tôi đã rất hạnh phúc với đối tượng của mình. Không gì có thể tuyệt hơn những nụ hôn với độ tương thích cao của chúng tôi! Tôi thật sự thích nhìn chị ấy! Việc hằng ngày phải giảm nhẹ mối quan hệ trong bài báo cáo thật quá sức mệt mỏi mà.
Mizuki hẳn cũng phải viết bài báo cáo tương tự tôi nhưng tôi chưa từng hỏi chị ấy viết những gì. Chị ấy có viết thận trọng hơn tôi không nhỉ?
Chị ấy là một cô bạn gái nhút nhát… Tôi tò mò, tôi muốn thử đọc một chút.
Vào những ngày chúng tôi không gặp nhau, tôi chỉ viết về những cuộc gọi, nên bài báo cáo hôm nay cũng khá đơn giản.
Tôi đã viết về sự đáng yêu của bạn gái mình để đạt đủ yêu cầu cho bài báo cáo. Khi tôi đứng dậy khỏi ghế để đi tắm, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên bàn bên cạnh giường.
Tôi không nhận ra số điện thoại này. Sau một hồi suy nghĩ, tôi vẫn quyết định bắt máy, khi nhấn nút “chấp nhận” tôi lập tức nghe thấy,
“Xin lỗi vì đã gọi cô vào lúc đêm khuya thế này. Đây là cuộc gọi từ Cục Quản Lý Thông Tin SMILE, Bộ phận Hôn Nhân, Cơ quan Kỹ Thuật Số.”
“Ahh, Hazama-san. Lâu rồi không gặp. Tôi vừa gửi bài báo cáo rồi đó.”
“Vâng, tôi nhận được rồi. Cảm ơn vì sự hợp tác của cô.”
“Không có gì. Vậy, có gì không ổn với bài báo cáo à?”
“À không, không có vấn đề đặc biệt gì đâu. Tôi chỉ muốn trực tiếp nói chuyện với cô thôi.”
Dù vậy đi nữa, gọi đột ngột như này không phải có hơi trái khoáy sao? …Tôi vừa làm xong bài báo cáo và giờ khá rảnh nên không sao.
Hazama-san vẫn là Hazama-san, cái cách làm việc thế này mới thể hiện được sự lập dị của cô ấy chứ. Nếu cứ nói chuyện bình thường thì cô ấy vẫn là một người tử tế, nhưng cái tính cách lập dị đó lại chưa lần nào biến mất.
“Ngay cả khi nói chuyện trực tiếp thì tôi cũng không còn thông tin nào hơn ngoài những thứ đã viết trong báo cáo đâu…”
“Vậy à? Bài báo cáo gần đây nhất của Minato-san khiến tôi cảm thấy có chút bất an trong đó.”
“Cô có thể đừng đọc nhảy cóc các bài báo cáo không hả? Một chút lo lắng là điều thường thấy trong chuyện tình cảm mà.”
Sao mà cô ấy có thể đánh hơi được chứ? Cô ấy cảm nhận được nỗi lo lắng đó trong những bài báo cáo chỉ có vài gạch đầu dòng nhạt nhẽo của tôi á.
Ngay cả khi đọc lại thì tôi cũng chẳng biết là bằng cách nào nữa.
Phải chăng Hazama-san có khả năng đọc được những điều ẩn sau những dòng chữ?
Tôi không nghĩ cô ấy có thể làm được chuyện đó. Dựa vào mức độ lập dị của cô ấy, tôi nghĩ chắc là Hazama-san đang dùng linh cảm thôi.
Chà, cô ấy không sai khi bảo rằng tôi đang có chút lo lắng.
Tôi không viết nhiều về điều đó bởi tôi không muốn chia sẻ quá nhiều thông tin. Tôi đã khá do dự trong việc quyết định viết hay không.
“Được rồi. Hiếm khi mới nói chuyện với Minato-san. Tôi hỏi cái này được không?”
“Được thôi, nhưng đó có phải vấn đề thật sự không?”
“Không, không nghiêm trọng đến vậy đâu. Chỉ là một câu hỏi đơn giản thôi. Nếu muốn thì Minato-san cứ trả lời. Còn nếu không muốn thì không cần phải trả lời.”
Tôi thề là tôi có thể nghe thấy một chút phấn khích xen lẫn trong giọng nói của Hazama-san. Cô ấy chắc chắn sẽ nói bất cứ những gì cô ấy muốn. Vì vậy, rắc rối là điều không thể tránh khỏi mỗi lần cô ấy đề cập chuyện gì đó.
Liệu câu trả lời của tôi có đủ không? Nếu có, chắc chắn Hazama-san phải thật sự rất giỏi trong việc đọc tâm tư người khác.
“Rồi. Vậy cô muốn hỏi gì?”
“Cảm ơn vì đã đồng ý. Vậy tôi sẽ hỏi, Liệu Minato-san có yêu Kameoka-san nếu như hai người gặp nhau một cách bình thường như ở trường hay chỗ làm việc không? Thay vì gặp nhau tại buổi xem mắt.”
Cô ấy định hỏi gì vậy? Tôi cứ nghĩ là Hazama-san sẽ hỏi chuyện khác chứ.
Tuy nhiên, tôi có thể trả lời ngay lập tức bởi đó cũng là chuyện tôi đã từng nghĩ qua.
“Sau cùng thì có lẽ chúng tôi vẫn sẽ yêu nhau, nhưng đó sẽ không phải một chặng đường êm ái. Có chăng ban đầu hai đứa chỉ xem nhau là bạn thôi.”
“Nhưng dựa trên chỉ số tương thích thì như vậy không giống nhau sao?”
“Đúng vậy, thậm chí nếu tôi cảm thấy điều gì đó đặc biệt, hẳn là tôi cũng sẽ không công nhận đó là tình yêu cho đến khi thật sự hiểu đâu. Bằng cách gặp nhau tại buổi xem mắt, và bởi vì chị ấy đã ngay lập tức tỏ tình với tôi, tôi mới có thể sớm nhận ra tình cảm của mình.”
Theo nghĩa đó, thì đây là cách tốt nhất để chúng tôi gặp nhau.
Như Mizuki đã nói, một khi chúng tôi trở thành bạn bè thì cần rất nhiều dũng khí để đưa mối quan hệ đó bước sang trang tiếp theo. Điều đó đúng cho cả nam và nữ, nhưng việc vượt qua rào cản đó khó khăn hơn nhiều đối với những cặp đồng tính.
“Ừm, vậy, nếu hai người khởi đầu là bạn bè, sau đó Minato-san nhận ra mình thích Kameoka-san rồi được cô ấy tỏ tình. Thì Minato-san có đồng ý không?”
“Cái đó… Tôi không biết.”
“Oh? Nhưng khi đó cô được người mình thích tỏ tình mà.”
“Đúng vậy, nhưng tôi không đủ can đảm.”
Nếu trong trường hợp đó, khi AI không cho tôi biết chỉ số tương thích giữa tôi và chị ấy, những gì tôi có thể làm là dựa vào trực giác.
Lý do tôi không thể phủ nhận tình cảm mình dành cho Mizuki là bởi vì có sự thúc đẩy của AI, bằng cách bảo rằng chúng tôi là một cặp đôi hoàn hảo.
Nếu bạn được biết rằng khả năng cao là bạn sẽ hạnh phúc với một người bạn đang phải lòng, bạn sẽ không thể ngăn bản thân mình được.
Đó cũng là một yếu tố quan trọng.
“Tôi không đủ can đảm, và tôi cũng quá thận trọng. Tôi sẽ suy xét nhiều tình huống khác nhau của riêng mình. Tôi thật sự không thể bước tiếp thậm chí là thích chị ấy.”
“Đó là chuyện cực kỳ phổ biến trong hôn nhân thôi.”
Cô ấy cố gắng giúp tôi chấp thuận sự hối hận của mình bằng một giọng thẳng thắng.
Điều đó không sai đúng không? Nhưng cô ấy nói ra thật tự nhiên.
“Tôi đã làm công việc này một khoảng thời gian dài rồi. Nên tôi cũng đã gặp qua không ít người rơi vào tình trạng như cô, 10 người thì hết 9 người đều tính toán rất kỹ trước khi quyết định kết hôn. Không ai là hoàn hảo cả, nên việc cân nhắc lợi và hại là chuyện đương nhiên.”
“…Bình thường ư?”
“Đúng vậy. Phần lớn đều như Minato-san, thận trọng và thực tế. Cô đã là một phụ nữ 25 tuổi, cô hiểu những rủi ro của việc làm liều.”
“Hahaha.”
Tôi không thể không vô thức bật cười trước những lời nói thẳng thừng nhưng dễ chịu ấy. Có ổn không khi một đại diện của ICONS nói những chuyện thế này?
Và cho dù ý kiến của Hazama-san có phần gay gắt thì những gì cô ấy nói vẫn có lý.
Về cơ bản, lựa chọn có đi đến hôn nhân hay không đều được quyết định thông qua cách tưởng tượng. Tính cách, thu nhập, ngoại hình, sức khỏe, tình yêu. Thêm vào đó, trong những năm gần đây, giá trị tương thích cũng đã trở thành một yếu tố cần được xét đến.
Và trong trường hợp của bản thân, tôi nghĩ nó còn bao gồm cả giới tính.
“Vậy, Minato-san, tôi hỏi cô câu cuối được không?”
“Sao vậy?”
Chủ đề trước đó của chúng tôi bị cắt ngang khi Hazama-san hỏi với giọng vui vẻ.
“Nếu tôi nói rằng chỉ số tương thích giữa cô và Kameoka-san thật ra chỉ có 45, thì cô có chia tay không?”
“H-Hả?!”
“Ah, đừng lo, chỉ là nếu như thôi. Chỉ số tương thích của hai người chắc chắn là 92. Tôi đã kiểm tra vụ này rất nhiều lần rồi, với cả cũng bàn bạc với lãnh đạo lẫn đồng nghiệp về dữ liệu rồi. Đây cũng là lý do khiến quyết định liên lạc với cô bị trì hoãn lâu vậy.”
Nghe cô ấy nói vậy, dạ dày của tôi như được hạ nhiệt, một cơn nhói vụt qua tim tôi rồi lại nhẹ nhõm trở lại sau khi được thông báo là không có gì nhầm lẫn. Tôi vuốt ngực thở phào.
Hỏi quá đáng thật đấy!
Nhưng nếu nghĩ về chuyện đó. Nếu chỉ số tương thích của tôi với Mizuki chỉ là nhầm lẫn, và thậm chí thực tế là không bằng một nửa của hiện tại, tôi sẽ -
“Không chia tay đâu.”
Bất lợi, ưu điểm, dữ liệu và những yếu tố ảnh hưởng đều được đưa lên bàn cân, sẽ thật nực cười nếu muốn cân bằng tất cả.
Khi tôi nói về bản thân mình, bản thân tôi nói tới là tôi trong quá khứ.
Tôi thiếu can đảm, và suy tính nhiều thứ, nhưng cuối cùng chúng là những cảm xúc đã đưa tôi đến hiện tại.
Không cần biết tôi sẽ gặp phải những bất lợi gì, những nỗi bất an nào, tôi đã nhận ra từ lần hôn chị ấy, sau cùng thì tình yêu của bọn tôi vẫn sẽ chiến thắng.
Tôi chắc rằng những người kết hôn vì niềm tin vào tình yêu hơn là dựa vào chỉ số tương thích cũng có suy nghĩ tương tự. Trong một thế giới mà câu trả lời rất dễ dàng có được, tôi thật sự tôn trọng sự dũng cảm của những người dám dấn thân mà không cần hỏi trước.
Tôi đã được nghe câu trả lời từ trước.
Tôi đã biết chỉ số tương thích của cả hai thông qua dữ liệu.
Nhưng đó chỉ là thứ khơi mào, và bây giờ tôi đã chắc chắn rằng tôi yêu Mizuki bằng cả trái tim mình, không chỉ đơn giản là dựa trên những con số đó.
Biết được điều đó, cảm giác tội lỗi bao trùm trong lòng tôi bắt đầu tan biến.
“Rất vui khi nghe cô nói vậy. Tôi nguyện được nhìn thấy hạnh phúc của hai người nở hoa.”
Niềm hạnh phúc. Phương châm của Icon là chứng kiến “hạnh phúc nở hoa”, đó cũng cách gợi nhớ lại SMILE.
Tôi tự hỏi liệu hạnh phúc của Mizuki và tôi có nở hoa hay không.
“Cảm ơn cô.”
“Ừm. Với cả trong một bài báo cáo cách đây không lâu, Minato-san đã hỏi “Sự thỏa mãn khi hôn nhau có liên quan đến giá trị tương thích không?” Và khi nghiên cứu sâu hơn, chúng tôi nhận thấy có vẻ như giá trị tương thích giữa các đối tượng về mặt thống kê càng cao thì càng dễ đạt được khoái cảm cơ thể với bạn tình của mình. Rồi, tôi đang mong chờ các báo cáo tiếp theo đây.”
“Cô có thể lịch sự một chút không hả?!?!?”
Hazama-san, kỹ năng làm việc của cô cũng nên dựa vào kỹ năng làm người đi!
Sau đó chúng tôi cứ thế vui vẻ nói chuyện với nhau.
Làm sao Hazama-san có thông tin vụ chỉ số tương thích có liên quan đến khoái cảm nhỉ? Mà dù sao cũng đã nghe cô ấy nói rồi.
…Biết thêm cũng đâu mất gì…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc Hazama nói "Tôi nguyện được thấy hạnh phúc của hai ngưởi nở hoa." Chính xác phải là "Tôi nguyện được thấy SUMIRE của hai người nở hoa." Trong ngôn ngữ loài hoa thì đó là Violet. Từ SUMIRE cũng là cách gợi đến SMILE (vì người nhật thường đọc 'smile' thành 'sumire'). Trans Eng không biết dịch sao nên cuối cùng là thành ra như vậy...