After School, at a Family Restaurant at Night, With That Girl From My Class

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con trai út của Bá tước là một Warlock

(Đang ra)

Con trai út của Bá tước là một Warlock

황시우

Cậu con trai út nhà Bá tước Cronia quyết định trở thành một Warlock để có thể tiếp tục sống sót.

17 1313

Rakuin no Monshou

(Đang ra)

Rakuin no Monshou

Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )

Cuộc chiến tranh kéo dài suốt mười năm giữa hai quốc gia Mephius và Garbera sắp đi đến hồi kết bằng một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai hoàng tộc. Orba, một người bị mất gia đình trong chiến tranh và

189 5579

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

5 87

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

(Đang ra)

I Parry Everything: What Do You Mean I’m the Strongest? I’m Not Even an Adventurer Yet!

Nabeshiki

Con đường của vị anh hùng vẫn còn dài và gian khổ, nhưng nếu có điều gì mà Noor không hề sợ, đó sẽ là sự cố gắng không ngừng.

20 387

Tập 01 - Chương 04: Liên minh

Trans: Naofumi Iwatani

Edit: Umi-chan no.4214

--------------------------------------------------------------------------------------------------

Hình ảnh hiện lên trong đầu tôi khi nói về cô gái tên Kazemiya Kohaku, nếu phải miêu tả thành lời thì sẽ là “đơn độc”.

Cô ấy ngầu, thẳng tính, tất nhiên vẫn rất đỗi xinh đẹp. Một ánh hào quang đơn độc ngăn mọi người tiếp cận.

Đó là ấn tượng của tôi về cô gái tên Kazemiya Kohaku.

Tôi không học cùng lớp với cô ấy trước năm hai này, nên cũng coi như chúng tôi chỉ mới biết nhau khoảng 1 tháng trở lại đây với tư cách là những người bạn cùng lớp. Tuy cũng đã bắt gặp cô ấy có mở lời với một vài người nhất định, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy thực sự có một cuộc trò chuyện với ai cả. 

Hơn nữa, cô ấy thậm chí còn không nói chuyện với bạn bè của mình, chứ chưa kể tới việc gọi điện. Cơ mà, ngoài ra thì thời điểm mà tôi còn có thể thấy cô ấy là khi đến nhà hàng gia đình này. Và có lẽ ngoại lệ duy nhất chính là khi cô đặt món từ nhân viên phục vụ.

“...Câu hỏi dành cho tôi à?”

“Còn ai ở đây được?”

Hẳn thế, Kazemiya đang ngồi ở trong góc nhà hàng, và tôi là người duy nhất ngồi bên cạnh cô ấy.

Nếu cô ấy muốn bắt chuyện với ai khác ngồi xa hơn, cô sẽ nói to hơn một chút, và theo quy tắc loại trừ ấy, tôi chính là người mà Kazemiya đang đặt câu hỏi.

“Với mẹ của tôi thì… nó không tệ đến thế, chắc vậy. Tôi nghĩ là mối quan hệ giữa chúng tôi khá tốt.”

“Với mẹ, hửm.”

Tôi bất giác nói “À, không” trong khi toát mồ hôi lạnh.

Nói như vậy chẳng khác gì khẳng định rằng, “Tôi không có mối quan hệ tốt với bất kỳ ai ngoại trừ mẹ.”

Chính xác hơn thì, mối quan hệ giữa tôi với người cha mới không hẳn là không khả quan. Tôi có thể nói rằng ông ấy cũng đang cố cải thiện mối quan hệ này, nhưng tôi không thể đáp lại điều đó. Còn với cô em kế thì…, không may thay, từ “xấu” hẳn là từ chính xác để miêu tả mối quan hệ ấy.

Nhưng Kazemiya thì nhạy bén đến không ngờ.

Tôi đã hơi bất cẩn một chút, nhưng cũng ngạc nhiên khi cô ấy lại để ý nó đến vậy.

“Xin lỗi. Chỉ là tôi nghe thấy có điều gì đó hơi lạ.”

Tôi đoán sự cảnh giác của tôi đã bị nhận ra bởi Kazemiya vì cô ấy nói lời xin lỗi với một nụ cười khô khốc.

“Không sao đâu. Đúng thật là ngoài mẹ ra thì tôi có mối quan hệ hơi chút tế nhị với người khác.”

“Vậy sao.”

Sau đó, sự im lặng bao trùm trong vài giây, nhưng rồi Kazemiya sớm mở lời.

“...Giống tớ vậy. Tớ cũng không hoà thuận với gia đình mình cho lắm.”

“Eh?”

Gia đình, chủ đề mà tôi tưởng là bãi mìn của cô ấy lại được đề cập ở đây, và tôi không khỏi ngạc nhiên thốt lên. Trông phản ứng của tôi thế này, hẳn cô ấy phải đoán ra nhiều thứ rồi.

“Tớ đã hỏi về gia đình cậu trước mà. Sẽ không công bằng khi tớ đề cập đến chuyện đó theo một chiều.”

“Tôi không nghĩ là cậu để tâm đến điều đó.”

“Tớ là kiểu người quan tâm đến mấy chuyện như vậy đấy. Mặc dù nguyên tắc của tớ là không xen vào chuyện gia đình của người khác.”

“À, tôi cũng thế thôi.”

Theo phản xạ, lời đồng ý của tôi tự thoát ra.

“Thật sao?”

“Tôi không thể nói về gia đình của người khác được khi mà còn không giải quyết nổi vấn đề trong gia đình của mình.”

“Hahaha. Ngay cả lý do cũng giống nhau nhỉ.”

—-Kazemiya có thể nở nụ cười được như vậy, hửm?

Tôi ngạc nhiên vì bản thân lại suy nghĩ như vậy, dù sao thì nhận ra điều này cũng hơi muộn rồi. Tuy nhiên, khuôn mặt của Kazemiya lúc này là thứ mà tôi chưa bao giờ thấy trong lớp, và sự thật là mắt tôi vô tình bị cuốn hút vào nó.

“Hee… hiểu rồi. Narumi cũng vậy mà ha.”

“Huh? Tên của tôi…”

“Tất nhiên là tớ biết chứ. Chúng ta là bạn cùng lớp mà.”

Bất ngờ thật đấy.

Từ quan điểm cá nhân, tôi cứ nghĩ Kazemiya là một cô gái không quan tâm đến điều gì xung quanh. Tôi còn cho rằng tên của bạn cùng lớp cô cũng không để ý tới.

Về phần tôi, vẫn còn vài người bạn cùng lớp mà tôi vẫn không nhớ nổi tên. Tốt nhất là nên giữ kín chuyện đó, sẽ thật kì quặc nếu tôi nói ra chuyện đó trước mặt Kazemiya.

“Bên cạnh đó, nếu trong nhà hàng gia đình yêu thích của mình mà lúc nào cũng ngồi chung với bạn cùng lớp, cậu sẽ nhớ dù có không muốn đi nữa.”

“Phải ha, hẳn là vậy rồi.”

Ngay cả khi Kazemiya không nổi tiếng ở trường, tôi cũng sẽ nhớ tên cô ấy thôi.

Bởi cô luôn ngồi ở một chỗ cố định. Nếu đó là bạn cùng lớp, cô ấy cũng sẽ tạo được ấn tượng lâu dài.

“...Vậy tớ đoán cậu cũng có lý do tương tự để đến nhà hàng này nhỉ.”

“Chắc chắn rồi.”

““Tôi/Tớ đều cảm thấy không thoải mái khi ở nhà, nên tôi/tớ muốn nán lại ở nhà hàng một chút.””

Những lời chúng tôi nói ra hoàn toàn khớp nhau, thậm chí không hiệu lệnh đếm “một, hai, ba” nữa.

Tôi bất giác cười phá lên. Kazemiya cũng vậy.

“Chúng ta giống nhau đấy chứ.”

“Phải rồi. Chúng ta đều hợp cạ mà.”

“Cảm ơn vì đã đợi. Kem chocolate của quý khách đây.”

Ngay lúc đó, món kem mà tôi gọi đã được đem đến.

“Nó đến rồi. Món tráng miệng ‘ngoại phạm’.”

“Tớ nghĩ nó hơi phung phí, ngay cả chính tớ cũng tự nhủ như vậy.”

“Nó không phải là lãng phí. Đối với tôi thì đó là khoản chi cần thiết để đổi sự an tâm.”

“...Chúng ta thực sự rất giống nhau ha.”

Sau đó, cuộc trò chuyện với Kazemiya vẫn tiếp tục cho đến khi tôi ăn xong món kem chocolate.

Có lẽ do tôi đã nói chuyện quá nhiều, nên kem chảy trước cả khi tôi kịp đưa nó lên miệng.

Tuy không đo chính xác thời gian, nhưng tôi nghĩ rằng mình mất nhiều thời gian hơn mọi ngày để ăn xong nó.

“Tớ phải về nhà rồi.”

“Ừm. Vậy tớ cũng nên về luôn.”

Cả hai chúng tôi đều cầm lấy hóa đơn rồi đứng dậy và đi đến quầy tính tiền. Lần này, không có chuyện đụng nhau rồi xin lỗi nữa.

Khi tôi rời khỏi nhà hàng, mặt trời đã lặn từ lâu, và đường phố được bao phủ bởi ánh đèn như thể muốn xua tan màn đêm.

“Tớ có một lời đề nghị, cậu đưa tớ về nhà được chứ?”

Tôi hiểu ẩn ý của lời đề nghị đó.

“Nó sẽ giúp tớ kéo dài thời gian về nhà hơn ấy mà.”

“Được thôi.”

Việc Kazemiya rời cửa hàng cùng lúc với tôi có lẽ là do cái suy nghĩ đó.

Tôi cùng Kazemiya bước trên con đường ngược lại với nhà của mình.

Con đường không quen thuộc. Những tòa nhà mới mẻ. Cảm giác thật lạ lẫm khi đi cùng với Kazemiya trên con đường tôi chưa từng đi cho đến ngày hôm qua.

….Chẹp, không đùa đâu. Nó thật sự rất lạ lẫm.

Cho đến giữa ngày hôm nay, tôi vẫn nghĩ Kazemiya là một sự tồn tại “đơn độc”.

Tôi đã nghĩ cô ấy là một người ở khác thế giới với tôi.

Tôi đã nghĩ cô ấy là người tôi liên quan gì trong hôm nay, ngày mai và cả trong tương lai nữa.

Nhưng bây giờ chúng tôi lại rất thân với nhau.

Mặc dù cô ấy hơi cộc cằn, nhưng tôi lại coi cô ấy như là một người thân thiết vậy.

Hẳn rồi, vì giờ tôi cảm thấy — thật nhẹ nhõm.

Cô cũng không hoàn thuận lắm với gia đình mình. Cô cũng không thích về nhà đến mức mà đi đến nhà hàng gia đình và ở đó đến tận đêm khuya.

Cô ấy bị kẹt trong một lời nguyền không thể thoát khỏi đến lúc chết gọi là “gia đình”.

Có một người giống như tôi vậy. Tôi thấy thật nhẹ nhõm khi biết điều đó.

“Narumi. Cậu viện cớ gì với gia đình để về muộn như thế?”

“Thực ra, tôi nghĩ giờ này đã là giới hạn rồi. Tớ chỉ muốn tham khảo thôi, nhưng cậu thì sao?”

“Tớ chỉ nói ‘Đó là lựa chọn của con’.”

“Ghê vậy sao…”

“Nếu tớ không làm được chuyện như thế thì sẽ không làm được gì cả. Nó vẫn luôn như vậy. Kể cả khi ra ngoài vào ban ngày, họ vẫn luôn nghi ngờ tớ làm điều gì đó kì lạ. Đơn giản mà nói, tớ cảm thấy họ không hề tin tớ. Thôi thì, nếu tớ gặp chuyện thì lại gây phiền phức cho chị của mình, nên không còn cách nào khác cả.”

Không phải họ hoàn toàn mất niềm tin vào cô khi cô ấy đi ra ngoài vào buổi tối, nhưng có vẻ mọi chuyện lại ngược lại.

Họ không tin cô ấy, dẫn đến việc cô ấy ở bên ngoài vào buổi đêm.

…Nếu là như vậy, tôi chắc chắn cảm thấy như mình không còn lựa chọn nào khác ngoài buộc phải vượt qua nó.

“Bên cậu còn khó khăn hơn nhỉ.”

“Có lẽ vậy. Nhưng cậu cũng thấy thế khi ở nhà đúng không?”

“Tôi đồng ý về việc đó.”

“Vậy mai Narumi sẽ ở nhà hàng gia đình chứ?”

“Có chứ. Mai tôi còn có một công việc làm thêm khác mà.”

“Hmmm. Vậy à…”

Cuộc trò chuyện bị gián đoạn trong giây lát khi Kazemiya đang suy nghĩ về việc gì đó.

“Thế thì, tớ có một đề xuất.”

“Đề xuất?”

“Chuẩn. Dù sao không phải vui hơn khi chúng ta nói chuyện với nhau như hôm nay sao? Narumi và tớ hợp nhau đến ngạc nhiên khi nói chuyện với nhau, và… cũng sẽ dễ kiếm cớ hơn nữa.”

Tôi hiểu. Đúng là hôm nay chúng tôi hợp nhau đến ngạc nhiên khi nói chuyện với nhau.

Và tôi cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn bình thường.

…Nói thật thì thật khó giết thời gian một vài giờ một mình. Nếu có ai đó để nói chuyện cùng, bạn có thể dành nhiều nhiều thời gian ý nghĩa hơn việc lướt mạng xã hội và web.

“Ngoài ra… tớ có thể nói chuyện với Narumi. Hoặc than phiền.”

“Than phiền? Về chuyện gì?”

“Nhiều thứ. Chuyện trường học, chuyện cá nhân—chuyện gia đình, v.v”

Khi cô ấy nói như thế, tôi phá lên cười.

“Than phiền về gia đình, huh? Được đấy chứ.”

“Có gì buồn cười sao?”

“Xin lỗi. Tôi còn không nghĩ đến điều đó.”

Mặc cảm với gia đình. Một ngôi nhà không thoải mái để ở.

Đôi lúc tôi nói với Natsuki về điều đó, kể cả vậy, tôi vẫn khó để nói.

Người duy nhất tôi có thể trút bầu tâm sự cảm giác khó ở khi ở nhà này là Kazemiya.

“Vậy thì cái đề xuất tớ muốn nói là, chúng ta chỉ phàn nàn và lắng nghe lẫn nhau. Tớ sẽ không đi xa hơn thế… cậu nghĩ sao?”

“Chốt. Tôi cũng thích vậy hơn. Và nó phù hợp với nguyên tắc của cả hai đứa mà.”

“Thế thì, cứ vậy mà làm ha.”

“Được thôi. Như một liên minh vậy.”

“Liên minh à. Cũng hợp lý ha.”

Bước chân của Kazemiya dừng lại trước một tòa nhà chung cư cao chót vót chỉ trong chưa tới 5 phút sau khi rời khỏi cửa hàng.

“Đây là nơi tớ sống. Cảm ơn vì đã đưa tớ về nhà.”

“Không có gì… chà, cậu sống ở một nơi thật tuyệt đấy chứ.”

“Tớ không thấy thoải mái thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Là vậy sao?”

“Là vậy đấy.”

Tôi kiểm tra điện thoại của mình và thời gian đã quá 22:00.

Tôi chắc rằng mình sẽ về nhà trễ hơn bình thường khi trở về từ đây.

“Đến lúc tôi cần phải kiếm cớ khi về nhà rồi. Cậu tính nói gì thế?”

“Tớ sẽ nói ‘con đã đến nhà hàng gia đình và tám chuyện với mấy bạn, nên về nhà có hơi trễ’.”

“Còn tôi thì ‘con phải đưa một bạn nữ về nhà vì trời đã tối’ ...chắc vậy. Sao cậu không thêm ‘con có về chung với bạn, nên sẽ không bị dính vào mấy rắc rối kì quặc đâu.”

“Được đấy. Tớ sẽ sử dụng nó.”

Tất nhiên, chỉ vì có 2 người không có nghĩa là sẽ an toàn, và cũng không có nghĩa sẽ không bao giờ có rắc rối nào. Nhưng vẫn tốt hơn là để một nữ sinh cao trung đi một mình giữa đêm tối như này. …Không cần phải nói rõ tại sao đâu nhỉ.

“Vậy, chúng ta trao đổi thông tin liên lạc trước khi đi thì sao?”

“Chắc rồi. Tớ có thể sẽ cần nó.”

“Nếu cần thiết, tớ có thể gọi cho cậu và để cậu giải thích cho mẹ của tớ không?”

“Làm ơn đừng.”

“Đùa thôi mà.”

Kazemiya cũng có thể pha trò như này sao.

Trong khi tôi nghĩ như thế thì chúng tôi cũng trao đổi thông tin liên lạc xong.

“Chúc ngủ ngon, Narumi.”

“Ừm. Chúc ngủ ngon, Kazemiya.”

“---Sau giờ học ngày mai, hãy gặp nhau ở chỗ cũ nhé.”

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage