Thời gian đã trôi qua thì không thể lấy lại.
Kể cả khi hối hận là tất cả những gì tôi cảm nhận được.
Nếu có kiếp sau…
Tôi chắc chắn sẽ sống một cuộc đời không nuối tiếc!!!
--
Chuyện là, tôi đã bị chuyển sinh sang một thế giới khác.
Có một trò chơi đang rất thịnh hành mang tên “Bright Fantasy”. Sau khi xem những người bạn tôi chơi nó, vì bản thân cảm thấy khá hứng thú nên tôi đã quyết định mua trò chơi này.
Và, tôi bị kéo vào trong thế giới đó… Có lẽ vậy.
Lý do cho sự không chắc chắn vừa rồi bởi lẽ … sau khi mua về, tôi đã mở ra đâu.
Theo cách nói khác, tôi đã quên béng mất và vứt nó ở xó nào đấy.
Những gì tôi biết về trò chơi này là nó thuộc kiểu game nhập vai theo lượt, trong game có khá nhiều nữ anh hùng và những hành động của nhân vật chính sẽ có tác động lên họ, thế giới này được gọi là “Bright” - một thế giới của kiếm và phép thuật.
Đó là tất cả
À còn một điều nữa, tên của vị anh hùng kia là Iska.
Như đã giải thích trước đó thì phép thuật thật sự có tồn tại trong thế giới này. Tôi có thể sử dụng chúng, và hơn nữa, tôi sử dụng chúng khá thành thạo.
Phép thuật ở đây khá đa dạng, chúng được chia thành các nhóm sau: công kích, hồi phục, cường hóa và suy yếu, ngoài ra tôi cũng có thể dùng kiếm.
Tôi đang là một mạo hiểm giả hạng B và không hề xấu hổ vì điều đó.
Nếu bạn đang thắc mắc thì mới bắt đầu đăng ký thì sẽ là mạo hiểm giả hạng E. Thứ hạng của bạn sẽ tăng lên theo thứ tự lần lượt là: D, C, B, A và S.
Mỗi thứ hạng được phân thành các bậc nhỏ hơn là “+” và “-”. Ví dụ nếu bạn đang ở hạng E và muốn thăng hạng, bạn sẽ phải từ từ đạt được D-, rồi D, rồi D+, và C-...
Sẽ có một số yêu cầu bắt buộc để được thăng hạng, kiểu như để lên được hạng B thì bạn phải hoàn thành ba nhiệm vụ liên tiếp hạng C. Ngoài những điều cơ bản trên thì còn một số quy tắc nữa, nhưng tôi sẽ giải thích sau.
Tôi chuyển sinh thành một người bình thường và chắc chắn không phải là nhân vật chính. Tôi là “Grey” - một mạo hiểm giả với ánh mắt của kẻ phản diện vì vậy tôi thường bị thường bị hiểu nhầm là một tên du côn lai mạo hiểm giả.
Có khi tôi của hiện tại chính là một kẻ phản diện hạng xoàng nào đó trong game hoặc có khi là một con mob mới hồi sinh, tôi cũng chẳng biết nữa.
Trước mặt tôi có một cậu bé tóc đen gầy gò, rách rưới và một cô bé có mái tóc xoăn đỏ, cả hai đang quỳ xuống
Chuyện gì đang xảy ra vậy…
…………À phải rồi.
Cậu bé này đã mời một người đàn ông đến trước tôi mua hoa, tên đó đã đá cậu và quát: "Tao không muốn mua những bông hoa bẩn thỉu của mày!"
Thấy thế tôi liền đá lại hắn bay ra xa và niệm phép Hồi Phục.
Tôi thương hai đứa nhỏ trước mặt, vì thế tôi quyết định sẽ mua tất cả những bông hoa đang rơi đầy dưới đất.
“Tôi biết điều này nghe thật thô lỗ và xấc xược nhưng xin ngài hãy làm ơn sử dụng phép thuật vừa rồi để chữa bệnh cho gia đình tôi”
“Tôi cũng cầu xin ngài!”
Và rồi cả hai bất chợt quỳ xuống.
Bây giờ trông tôi chẳng khác gì một tên côn đồ bắt nạt trẻ con cả.
Tôi nghe thấy tiếng bàn tán của những người xung quanh: “đáng thương”, “đúng là một đứa trẻ tội nghiệp”...
Đợi đã, hiểu lầm rồi, tôi vô tội mà…
Tôi đặt một số câu hỏi cho bọn trẻ trong khi giữ khoảng cách với chúng.
Nhưng gia đình…. hả?
“Là cha mẹ hay anh chị em?”
“Không, chúng tôi…chúng tôi không có cha mẹ hay anh chị em thực sự, chính những người bạn sống cùng chúng cháu mới là những người bị bệnh”
Vấn đề là, phép Hồi Phục tôi vừa sử dụng ban nãy không có khả năng chữa bệnh. Tác dụng của chúng bị giới hạn với các thương tích bên ngoài mà thôi.
Về cơ bản, những người có thể sử dụng phép thuật Chữa Bệnh chỉ có các linh mục của nhà thờ, vốn là những người có địa vị cao trong xã hội. Ngoài ra còn một số trường hợp ngoại lệ.
Một số căn bệnh có thể được chữa khỏi bằng bình thuốc hồi phục và may mắn là tôi vẫn còn dư một lọ, vì vậy tôi mong là nó sẽ hữu ích.
“…Được rồi, nhưng ta không có gì đảm bảo rằng nó có thể được chữa khỏi được bệnh."
"Cảm ơn ngài ... đó là ..."
"Đừng bận tâm... Dù sao thì chúng ta cũng sống chung một thị trấn, vậy nên một ngày nào đó nếu có thể thì hãy trả cho ta một bình thuốc khác. Hơn nữa, như ta đã nói, ta không chắc chắn là nó sẽ chữa được bệnh, vì vậy cũng đừng cảm thấy tuyệt vọng kể cả khi nó không thành công."
Nói đến đây, bọn trẻ bắt đầu khóc, những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt .
Hình như tôi đã nói điều gì đó khủng khiếp thì phải (chỉ là hình như mà thôi).
Lần này, những người dân xung quanh đã thực sự phẫn nộ, những tiếng lầm bầm ngày càng to hơn: “Tên côn đồ khốn nạn!", “Hãy đi gọi cảnh vệ…”
Chờ đến khi bọn trẻ bình tĩnh lại, tôi hỏi lý do chúng khóc, chúng trả lời tôi: “Vì tôi được ngài đối xử tử tế,” và “Vì những người sống cùng chúng tôi đều còn khá nhỏ nên tôi rất lo lắng khi họ bị ốm."
Tôi cảm thấy như tôi phải sửa chữa nó bất kể điều gì.
“À, nhân tiện thì, ta quên chưa giới thiệu bản thân mình. Ta là Gray, một nhà thám hiểm.”
“Tôi là Iska, và đây là…”
“Tôi là Fio. Rất vui được gặp ngài."
Tôi nói với chúng tên của mình, và bọn trẻ cũng nói với tôi tên của chúng.
Iska và Fio. Quả là những cái tên đẹp. ……
Hửm?
Iska?
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage