Comback sau khi từ viện về
______________________________________
“Bên trong khá là nhỏ nhỉ”
“Anh nghĩ bọn mình sẽ thoải mái một chút nếu ngồi đối diện nhau…...em thấy sao?”
“Không, cứ như thế này đi. Em sẽ hạnh phúc hơn nếu Souta-kun ở gần bên em hơn.”
Bọn tôi đã lên vòng đu quay. Có lẽ không phải do tôi tưởng tượng nhưng mà bầu không khí trong này có hơi căng thẳng.
“Nói mới nhớ, giờ đã là kỳ nghỉ đông rồi. Anh tính đi về nhà bằng gì vậy, Souta-kun?”
“Anh định đi tàu cao tốc Shinkansen bởi vì sẽ mất khá nhiều thời gian nếu đi bằng tàu thường.”
Tôi đóng cửa lại trong lúc trả lời Nagi. Nagi tiếp tục nói như thể đang né tránh điều gì đó.
“Shinkansen hửm. Đây là lần đầu tiên em đi nó. Nhân tiện, Souta-kun-”
“Nagi”
-Tôi gọi tên em ấy, ngắt ngang lời của Nagi. Hai vai Nagi giật nảy lên.
“Cảm ơn em. Nhưng có một chuyện anh muốn nói với em trước.”
Nagi đang nghĩ cho tôi và làm mọi cách khiến tôi vui.....Em ấy đang cố không gợi cho tôi về vết thương lòng.
Điều đó khiến tôi vô cùng hạnh phúc.
Nhưng tôi cảm thấy nếu không làm vậy, Nagi sẽ lại mất kiểm soát.....Có vẻ như Nagi, người đang cố làm tôi vui, đang cố gắng quá sức.
“Anh.....có gì muốn hỏi à?”
“Ừm. Có lẽ đó là chuyện anh chỉ có thể hỏi ở đây.....và anh tin rằng nếu anh không hỏi, cả Nagi và anh đều sẽ không thể bước tiếp.”
Nagi khẽ gật đầu.
Tôi hít một hơi và đối mặt với Nagi.
“Anh muốn em nói anh biết liệu em có quan ngại hay lo lắng gì hay không?”
-Thực ra tôi không định hỏi em ấy.
Tôi đã nghĩ thời gian sẽ giải quyết được mọi vấn đề.
Nhưng Nagi thì khác.
Em ấy muốn bắt đầu lại. Em ấy luôn nghiêm túc suy nghĩ về tương lại của bọn tôi.
Hai mắt Nagi mở to.
Miệng Nagi hé mở và em ấy thốt ra vài lời như thể đang lẩm bẩm.
“Sao anh biết được?”
“Bởi vì anh đã luôn quan sát Nagi suốt thời gian qua mà....Với lại cũng nhờ Eiji đã nhắc anh về điều đó.”
“Makizawa-san ư?”
“Ừm, đúng vậy”
Ngày hôm ấy. Đó là những gì cậu ta đã nói với tôi vào ngày này tuần trước.
Ngay cả khi mọi chuyện có thể giải quyết sớm nhưng khá khó để thay đổi ngay lập tức nếu xét đến cảm xúc của Nagi.
[Cuối cùng mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi, và thời gian sẽ chữa lành mọi thứ. Nhưng nếu cô ấy phạm sai lầm, cổ sẽ trở nên phụ thuộc vào Souta. Chẳng phải mày không muốn điều đó xảy ra ư?]
Đó là lý do tại sao cậu ta lại bảo tôi nên quan sát kỹ Nagi.
Nagi nhìn tôi gật đầu và giả vờ nghĩ ngợi một chút.
Một vài giây trôi qua.
“Thi thoảng em lại suy nghĩ về điều đó.”
Nagi lẩm bẩm
“Em tự hỏi liệu bản thân có thể thực sự làm cho Souta-kun hạnh phúc hay không.”
Em ấy nói thế, tuy nhiên, Nagi lại lắc đầu.
“Không, như em đã nói vào hôm đó, em chắc chắn sẽ khiến Souta-kun hạnh phúc. Nhất định. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.”
Nhưng, Nagi hướng mắt xuống. Em ấy cười như thể đang tự giễu bản thân.
“Em đã từng phạm sai lầm. Em đã từng làm tổn thương-một người cô cùng quan trọng với mình. Thế nên đôi lúc em lại thấy mất niềm tin vào bản thân.”
Nagi nhẹ nhàng đặt tay lên ngực.
....Biểu cảm trên gương mặt em ấy thật buồn.
“Liệu em có làm tổn thương Souta-kun lần nữa? Chỉ nghĩ về điều đó thôi đã khiến lòng em đau nhói. Em cảm thấy chán ghét bản thân. Nếu thời điểm ấy thực sự đến.”
Nagi nhắm mắt lại. Em ấy mở miệng.
“Em. Cái chết-”
“Nagi”
Tôi nắm lấy tay em ấy. Nó đã trở nên rất lạnh.
Tôi áp tay mình lên tay em ấy. Tôi nhìn Nagi.
“Cảm ơn em vì đã nói cho anh biết. Em không cần phải nói phần còn lại đâu.”
Tôi vòng một tay ra sau lưng Nagi và ôm lấy cơ thể em ấy.
“Nagi hẳn phải đau lắm”
“K-không. So với em.....Souta-kun còn bị tổn thương hơn nhiều.”
“Kể cả vậy. Điều đó không thay đổi được sự thật rằng Nagi cũng đang rất đau đớn.”
Đặc biệt, sẽ rất đau đớn khi nghĩ đến điều đó lúc em ấy ở một mình.
“Không sao đâu, Nagi. Tương lai ấy sẽ không bao giờ đến. Anh không phải đang cố an ủi em, anh nói ra là vì anh có có cơ sở vững chắc cho điều đó.”
Nagi ngước lên. Cuối cùng, hai mắt em ấy nhìn tôi.
Người đau khổ trong trí tưởng tượng của em ấy không phải tôi.
Bây giờ tôi đang rất vui.
“Đầu tiên, là vì Nagi quá lo lắng cho anh. Nếu em vẫn lo lắng cho anh như thế thì không đời nào tương lai ấy xảy ra.”
“N-nhưng. Lỡ em vô thức làm tổn thương Souta-kun-”
“Điều đó cũng sẽ không diễn ra đâu.”
Tôi phủ nhận lời của Nagi và mỉm cười.
“Em lo nghĩ nhiều quá rồi. Mà thật ra, những gì xảy ra trước đó chỉ là do Nagi suy nghĩ quá nhiều và những điều ấy đã thành sự thật. Không cần phải cố gắng quá sức như vậy. Những điều đó sẽ không lặp lại.”
Tôi hạ bàn tay đang đặt trên lưng em ấy xuống và vỗ nhẹ lên đầu Nagi.
“Lý do thứ hai là còn có ba mẹ Nagi ở đó”
“…..Ý anh là Papa và Mama?”
“Ừm. Soichiro-san và Chie-san. Là vì có cả hai người họ”
Em ấy khẽ gật đầu và tôi vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của ẻm.
“Đấy chỉ là suy nghĩ riêng của anh thôi….nhưng nếu chỉ có mỗi chúng ta, anh nghĩ mình cũng đã phải hối hận, giống như Nagi vậy.”
“…..Vâng”
“Thế nên anh đi vào vết xe đổ ấy nữa. Anh không nên bỏ qua những thay đổi dù là nhỏ nhặt nhất của Nagi……Anh chưa hề nghĩ chuyện đó sẽ lại xảy ra. Nếu sau này Nagi lại cứng đầu làm gì đó, Soichiro-san, Chie-san……và Suzaka-san sẽ kiềm em lại.”
Ngay cả Nagi cũng khác với Nagi trước đây. Em ấy đã bắt đầu thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt mình tốt hơn và đang cố gắng thân thiết hơn với Soichiro-san và Chie-san. Không chỉ hai người họ, mà cả Suzaka-san cũng vậy.
Chà, tôi không nghĩ rằng những lời ấy có thể xóa bỏ hoàn toàn nỗi bất an của Nagi.
Đó chính là điều mà “nỗi lo lắng” mang lại. Những gì tôi có thể làm là trò chuyện như thế này hoặc cùng em ấy tận hưởng điều gì đó đến mức em ấy quên đi nỗi lo lắng của mình.
“Nhưng mà, Nagi, có một điều mà anh có thể chắc chắn.”
Vẻ mặt Nagi hiện lên sự bối rối. Dù với biểu cảm như vậy, trông em ấy vẫn rất xinh đẹp.
“…Là gì thế?”
Tôi di chuyển tay từ đầu Nagi xuống má ẻm. Nagi trông hơi nhột khi tôi vuốt ve má em ấy … nhưng cũng có chút hạnh phúc.
Khi nhìn vào gương mặt ấy, má tôi tự nhiên thả lỏng. Rồi, tôi nhìn thẳng vào mắt Nagi và nói.
“Một tháng sau. Một năm sau. Ba năm sau. Thậm chí năm năm nữa, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em, Nagi. Kể từ giờ cho đễn mãi về sau.”
Tôi nắm lấy tay Nagi bằng tay còn lại của mình.
“Lúc đó, tất cả những gì chúng ta phải làm là cười đùa với nhau rằng. [Tương lai đó không xảy ra ha] Cả hai chúng ta sẽ cười vì nỗi lo lắng của bọn mình là vô ích. –Anh sẽ khiến em mỉm cười.”
Và rồi. Một giọt nước lăn từ mắt Nagi và rơi xuống tay tôi.
“...Nagi?”
“Tại sao?”
Khuôn mặt Nagi nhăn lại. Đôi mắt em ấy ngấn lệ.
“Uh, uh…”
“Nagi!? Có chuyện gì vậy!?”
Đầu tôi trống rỗng trong chốc lát. Tôi bình tĩnh nghĩ lại những gì mình vừa nói.
Nhưng tôi không thể bình tĩnh được. Ngay lập tức, tôi cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt.
…..Những lời tôi nói có hơi sến thật
Đúng vậy, nhưng... không, chính vì đúng như thế thật mà mặt tôi lúc này ngày càng nóng hơn.
Nhưng rồi tôi nhìn về phía Nagi, nghĩ rằng có gì đó không đúng khi em ấy lại khóc chỉ vì điều đó.
Nagi lắc đầu, như thể em ấy đã hiểu điều tôi đang định nói.
“Không, không, không. Ừm, không có chuyện gì đâu, chỉ là...”
“A-anh hiểu rồi, nên hãy bình tĩnh lại và nói chuyện nhé? Được không?”
Tôi ôm lấy Nagi, người đang cố gắng gượng nói. Tôi vỗ nhẹ lưng em ấy.
Đó là những gì mẹ và ba tôi thường làm mỗi khi tôi khóc vì gặp chuyện không hay trong quá khứ. Có vẻ nó đã có tác dụng... và chỉ trong vài phút, Nagi đã ngừng khóc.
“E-em cảm ơn.”
“….Không sao.”
Tôi định buông Nagi ra... nhưng tay em ấy vẫn chưa rời khỏi lưng tôi.
“Nagi?”
“Em vẫn còn hơi ngại. Để em nói cho anh... lý do tại sao em vừa khóc.”
“...Ừm. Anh biết rồi.”
Tôi gật đầu và ôm Nagi chặt hơn.
“Ư-um, là như này. Không phải em không thích những gì Souta-kun đã nói hay gì cả. Mà ngược lại.”
Nagi tiếp tục, có vẻ hơi căng thẳng.
“...Em rất. Rất hạnh phúc. Thế nên đó là lý do tại sao. Em yêu Souta kun.”
“O-oh... ? Cảm ơn em.”
Tôi lắng nghe những lời tiếp theo Nagi nói
“em đã yêu anh nhiều đến nỗi không thể yêu hơn nữa. Thế nhưng—”
Tay Nagi siết chặt lấy áo tôi. Tôi ngẩng lên nhìn khuôn mặt em ấy.
Ngay trước mặt tôi là khuôn mặt tinh tế của Nagi. Mặt em ấy đỏ như quả táo vậy.
“Em đã bắt đầu thích Souta-kun còn nhiều hơn nữa.”
Khuôn mặt em ấy tiến lại gần tôi. Mùi hương ngọt ngào trở nên mạnh mẽ hơn, và đồng thời, có thứ gì đó mềm mại chạm vào môi tôi.
“Em yêu anh, nhưng giờ em lại còn yêu anh nhiều hơn nữa.”
Sau khi nói điều đó, Nagi vùi mặt vào cổ tôi.
“Em nghĩ rằng em sẽ không thể yêu anh nhiều hơn thế nữa... Và rồi, cảm xúc và niềm hạnh phúc của em dâng trào... và đó là lý do chuyện vừa xảy ra.”
“A-anh hiểu rồi.”
Những lời của Nagi và hơi thở em ấy khiến tôi nhột. Để che giấu sự run rẩy của mình, tôi ôm Nagi chặt hơn.
“Vài phút trước. Souta-kun đã nói, [Anh không nghĩ rằng những có thể hoàn toàn xua tan nỗi lo lắng của Nagi].”
“... Ừ, anh đã nói thế.”
Nagi ngước lên. Em ấy nhìn vào mắt tôi, đôi mắt như muốn dán chặt vào người tôi
“Nó đã biến mất rồi.”
Cùng lúc với lời nói đó, đôi mắt em ấy sáng lên với sự ấm áp nhẹ nhàng.
“Mọi thứ đã tan biến. Khi em bước lên vòng đu quay, em chợt nhớ ra. Tất cả những lo âu trong lòng em đều biến mất.”
Nagi cười dịu dàng. Nụ cười đó thật đẹp, đáng yêu và ấm áp đến nỗi khó có thể tưởng tượng rằng trước đây em ấy từng được gọi là [Công chúa Băng Giá]—
Đó là một nụ cười xinh đẹp, đáng yêu và ấm áp.
“Souta kun.”
Một giọng nói trong trẻo và dễ nghe như tiếng chuông ngân gọi tên tôi.
Những ngón tay trắng muốt của em ấy chạm tới, nắm lấy tay tôi và siết chặt.
“Em yêu anh.”
Câu ấy như một lời khẳng định chắc nịch
Từ hơi ấm của tay em ấy, từ cái cách em ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, và từ âm thanh của giọng nói, tôi biết rằng những lời đó không phải là dối trá.
Tim tôi bắt đầu đập mạnh.
“Em yêu anh hơn bất kỳ ai khác. Em sẽ luôn yêu anh. Chỉ mình anh mà thôi.”
Tôi cũng có thể nghe thấy tiếng tim Nagi đập mạnh cùng với tiếng tim mình.
Khuôn mặt của Nagi tiến gần hơn và mùi hương ngọt ngào ngày càng trở nên rõ rệt.
Môi chúng tôi chạm nhau. Đôi môi mềm mại của em ấy đặt lên môi tôi, và cùng lúc đó, tay tôi được siết chặt lấy.
–Nụ hôn kéo khá dài. Thông thường, chỉ mất vài giây là cùng.
Năm giây. Mười giây. Hai mươi giây, và cứ thế tiếp tục.
Bằng cách nào đó, tôi cố gắng không nghĩ đến điều đó. Nhưng khi thời gian trôi qua, tôi không thể không nhận ra. Cảm giác mềm mại của bộ ngực Nagi.
Tôi có thể cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của Nagi. Điều đó khiến tim tôi đập nhanh hơn. Nhưng tiếng tim của Nagi cũng đang dần đập nhanh như tim tôi...
Một lúc sau, hơi thở của tôi bắt đầu trở nên khó khăn hơn. Chắc Nagi cũng vậy. Đôi mắt xanh của em ấy đã phủ một làn sương nhẹ.
Tôi vỗ vai em ấy và ẻm rời ra.
Trông em ấy có vẻ rất tiếc nuối khi phải dừng lại.
Sợi tơ bạc kéo từ khoé môi chúng tôi. Máu bắt đầu dồn lên mặt, và gương mặt Nagi cũng đỏ ửng.
Nagi đặt tay lên má và hít một hơi thật sâu.
Sau đó, em ấy nhìn tôi chằm chú.
“Souta-kun.”
“.....Có chuyện gì à?”
“Có lẽ anh vẫn còn đang băn khoăn không biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng một lần nữa, em có điều muốn nói.”
Lúc đó, lời em ấy nói rất dứt khoát.
Tôi gật đầu và chờ đợi lời tiếp theo của Nagi.
Nagi nhẹ nhàng đặt tay lên tay tôi.
“–Souta-kun. Hãy trở thành hôn phu của em.”
Tôi hơi ngạc nhiên trước lời nói của em ấy. Nhưng đồng thời, tôi cũng đã có sự xác nhận trong lòng.
Việc Nagi và tôi đính hôn đã được quyết định bởi mẹ của Nagi… Chie-san. Có lẽ bà ấy cũng có những suy nghĩ riêng về điều này.
Tôi nắm lấy tay Nagi. Nagi lại mở lời.
“Vì em hay lo lắng, có lẽ vậy. Nhưng đó không phải là lý do tiêu cực. Em muốn làm cho Souta kun hạnh phúc. Vì em muốn chúng ta được hạnh phúc bên nhau.”
Tôi hiểu điều đó. Vì tôi không còn thấy bất kỳ sự lo lắng nào trên khuôn mặt của Nagi nữa.
Thế nên—tôi.
“Ừm. Tất nhiên rồi. Hãy đính hôn và…cùng hạnh phúc nhé. Cả hai chúng ta”
Tôi nói vậy. Vẻ mặt Nagi sáng lên và em ấy nghiêng người lại gần hơn.
“Khi chúng ta tốt nghiệp cấp ba—không. Em sẽ dừng ở đây thôi.”
“....Ừm!”
Vòng đu quay cuối cùng đã lên đến đỉnh.
___________________________________________________
Giờ sủi với deadline tiếp đây =)))))