*Góc nhìn của Aoyagi*
“Này, Akito, mày trong khá vui vẻ, hở? Có chuyện gì xảy ra sao mày?”
Lúc giờ ăn trưa, trong khi tôi đang ăn bữa set A của mình trong căn tin. Akira, người đang cơm cà ri trước mặt tôi, tò mò nhìn tôi.
Tôi còn không biết mình đang vui nữa, nhưng tôi biết mình đã gặp chuyện tốt lành.
Tất nhiên, đó là việc tôi có cơ hội quen thân với Charlotte-san.
Khi cô ấy làm bữa sáng cho tôi sáng nay, tôi cực kỳ vui đấy.
Tôi cũng mừng là Emma-chan cũng thích tôi.
Tôi chắc là mình sẽ bị đối xử như là một lolicon khi nói điều đó với một bé gái, nhưng mức độ dễ thương của con bé phải gọi là siêu cấp khả ái.
Em ấy là em gái của Charlotte-san, không nói cũng biết em ấy là thứ dễ thương nhất tôi từng thấy, điều ấy khiến tôi luôn muốn chiều chuộng em ấy.
Em ấy có vẻ thích việc được bế và em ấy luôn cười rất dễ thương khi được ôm.
Em ấy thật sự là một bé gái dễ thương.
“N-Nàyyyyy ? mày có sao không đó?”
Trong lúc, tôi đang nhớ lại nụ cười của Emma-chan, tôi nhận thấy ánh mắt của Akira nhìn tôi lo lắng.
Cậu ta lo lắng tới cái quái gì vậy?
Tôi cũng không chắc, nhưng tôi vẫn gật đầu cho qua chuyện.
“Cũng chả có gì đặc biệt. Công việc như thường lệ thôi.”
Tôi chém gió tí, cố che đậy những gì Akira đã hỏi tôi.
Tôi quyết định giữ chuyện giữa tôi và Charlotte là bí mật, ngay cả với Akira. vì như thế gây phiền phức cho cô ấy nếu có người khác biết tới việc này
Bên cạnh đó, nếu đó là Akira, chắc chắn có khả năng cậu ta sẽ tức điên lên vì ghen tị.
Cả ngày hôm nay, cậu ta cũng cố hết sức để thân với Charlotte-san.
Tuy nhiên, lần đầu tiên của ngày hôm nay, tôi nhận ra khi Akira và mấy thằng con trai khác đang nói chuyện với Charlotte-san, nụ cười của cô ấy có chút cứng đờ.
Nếu nhớ không lầm, từ lúc đầu, nụ cười của Charlotte khi đối mặt với lũ con trai có vẻ có chút khó xử.
Có thể, cô ấy có điểm yếu là sợ con trai.
Tuy nhiên, cũng có thể là do tôi nghĩ hơi quá.
Cũng đúng, có lẽ nó đúng là thế.
Nếu cô ấy không thích con trai, cô ấy sẽ không tới nhà tôi và nấu cho tôi ăn đâu.
“Fuun~... Đúng lúc lắm, mày nghe tin gì từ ba mẹ hiện tại của mày chưa…?”
Akira, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, hỏi tôi như cậu ta vừa nhớ tới gì đấy. Tôi dừng đôi đũa đang gắp lấy con tôm chiên, món ăn chính ở set A. Tôi nhìn vào mặt của Akira.
“Ah… L- Lỗi tao… Đó không phải chủ đề tao nên động vào…”
Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, Akira hốt hoảng xin lỗi tôi.
Tôi từ từ mở miệng chậm nhất có thể khi tôi quay ánh nhìn khỏi cậu ta.
“Bọn họ cũng chả có ý định gọi cho tao. Không có chuyện ba mẹ tao lại lo lắng cho tao cả, chính bọn họ là người đuổi tao khỏi nhà trước mà.”
Lý do tại sao tôi lại sống một mình khá đơn giản.
Tôi không thể nào sống ở căn nhà đó nữa.
Tôi vẫn còn nhớ cách bọn họ đối xử tồi tệ với tôi khi tôi sống chung với bọn họ.
Nói thật thì, tôi không nghĩ mình có thể thân thiết được với bọn họ.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn gửi tiền mỗi tháng cho tôi sống, về việc đó, tôi rất biết ơn.
Tôi cố không xài số tiền đá nhiều nhất có thể, nhưng nó vẫn quá khó cho một học sinh cao trung sống với số tiền đi làm thêm.
Nếu có cách kiếm tiền tốt hơn, tôi chắc chắn sẽ làm.
“Mày biết không? Đừng lo lắng về nó. Tao biết tao mời mày qua rồi, nhưng mày thật sự có thể tới nhà mà, biết không? Ba mẹ thật sự rất muốn gặp mày, bọn họ đã hối thúc tao mang mày về đấy, Akito.”
“Ừm, cảm ơn. Tao thỉnh thoảng sẽ tới thăm ba mẹ mày và gửi lời chào. Nhưng tao không muốn gây phiền phức cho gia đình mày, và tao không có vấn đề gì trong cuộc sống của tao cả.”
Tôi cảm ơn lòng tốt của Akira.
Khi tôi nói cho Akira biết việc tôi bị đá khỏi nhà ngay khi vào cao trung, cậu ta và gia đình cậu ta đã mời tôi tới nhà Saionji.
Nhưng tất nhiên là tôi không muốn làm phiền tơi shoj, nên tôi đã từ chối lời mời.
Ba mẹ Akira vẫn còn quan tâm tới tôi.
Ba mẹ Akira giống gia đình của tôi còn hơn cả cha mẹ của tôi.
Nhiêu đó cũng biết tôi ghét ba mẹ tôi tới nhường nào.
-Chà, tôi đoán rằng đó là lẽ thường tình thoi.
Sau cùng thì, tôi không phải con trai thật sự của họ.
Tôi vẫn còn nhớ cái quá khứ khó chịu đấy khi tôi ngồi ăn trong im lặng.
*Góc nhìn của Aoyagi*
“Hmm? Sao mình có cảm giác lớp ồn ào hơn mọi khi.”
Khi tôi đang cùng Akira đi về lớp sau khi ăn xong bữa trưa, tôi nhận thấy cái lớm có vẻ ồn ào.
Vì Charlotte-san du học tới đây, mấy người lớp khác cũng bu về lớp này, nên nó luôn ồn ào như thế mỗi ngày, nhưng hôm nay nó có chút khác thường.
Sau cùng, tôi còn có thể nghe bọn họ hét lên.
Akira và tôi nhìn nhau và ngay lập tức bắt đầu chạy vào lớp.
“-Mấy người, đủ rồi đấy! Bọn tôi mới là người hỏi cô ấy trước!”
“Tụi bây mới là người đủ rồi ấ! Sau cùng, mấy bây mới là người quấy rầy cô ấy mỗi ngày! Đừng tưởng mình là lớp trên là có quyền nhé!”
Khi tôi quay lại lớp học, vài thằng con trai đang đấu khẩu với nhau, chia thành hai phái với Charrlotte-san ở giữa hai phái đó.
Trong đó là hai học sinh khối năm hai và năm ba gần đây hay xuất hiện vào giờ ăn trưa.
Lớp tôi tạo khoảng cách với bọn lớp trên và Charlotte-san, bọn họ đang cố không bị vạ lây vào.
Charlotte trong rất sợ và không biết phải làm gì - khi cô ấy cố gắng ngăn cản hai bên bằng cách nào đó.
“Tụi nó là…”
Ngay khi tôi hiểu vấn đề, Akira tới chỗ bọn lớp trên chặn họ lại - nhưng trước cậu ta có thể, cơ thể tôi tự động di chuyển.
“- Mấy người đang làm cái quái đấy…?”
Tôi cầm lấy tay của hai thằng đại diện trong nhóm có vẻ đang cầm lấy ngực nhau và kẹp chặt.
“Đ-Đau, đau, đau! mày, mày đang làm cái quái gì vậy!?”
Hai thằng nhìn tôi, giọng cả hai cùng vang lên như thể bọn chúng đang nói dối về việc đánh nhau.
Thứ duy nhất đó là - nếu tôi tăng thêm áp lực lên hai đôi tay của tụi nó, hai tên này tái xanh mặt và bắt đầu cố kéo cái tay khỏi tay tôi.
Tôi nghĩ bọn chúng chỉ phản ứng hơi quá thôi, nhưng tôi buông cái tay vẫn còn đang nắm chặt lấy cánh tay của hai tụi nó.
hai người đấy đang xoa đôi tay bị đau của mình, tôi cũng chả quan tâm và nhìn vào tên năm ba.
“Năm ba mấy người làm cái gì mà lại khiến một đứa con gái năm dưới sợ vậy? mấy người tới trường để làm quái gì hả?”
“””Ah-!”””
Màu sắc trên khuôn mặt tụi năm ba thay đổi khi bọn chúng nhìn thấy ánh mắt của tôi.
Ánh nhìn của bọn chúng như là đã thấy một thứ gì mà bọn chúng không nên thấy vậy.
“K-Không, không có gì đâu! Tụi tôi đùa có chút hơi quá thôi! Nên là đừng có nhìn tôi như thế chứ!”
Cái tên bên nhóm năm ba người vừa nắm chặt lấy tên năm dưới nói lời ngụy biện với một khuôn mặt nhăn nhó.
“Đ-Đúng rồi! Tụi tao chỉ làm ồn tí thôi! Chỉ là đùa với nhau thôi mà!”
Cái tên từ nhóm năm hai cũng ngụy biện cùng một nụ cười nhăn nhó, như cái tên năm ba ấy.
Đó là đùa sao?
Một trò đùa mà khiến Charlotte-san sợ hãi, điều đó không thể tha thứ được.
“-Bình tĩnh lại đi, Akita. Con người cũ của mày trở lại rồi kìa.”
Với cái giọng đấy, tôi bị đánh vào đầu từ phía sau.
Đó là lúc tôi quay lại là chính mình.
“...Xin thứ lỗi, senpai. Vì giờ ăn trưa sắp kết thúc rồi. Mấy anh có thể quay lại lớp của mình được không?”
Tôi thở một hơi dài để kiểm soát cơn giận của mình và yêu cầu mấy tên rắc rối này về lớp.
Dựa vào ánh nhìn của bọn lớp trên, sẽ không còn tranh cãi gì nữa xảy ra.
“A-Ahh, xin lỗi nhé. Cho tôi xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Ờ, ừm, Tụi tôi cũng đi sớm đây.”
Mấy tên lớp trên có vẻ hiểu điều và lui về lớp hết.
Khi tôi nhìn bọn họ đi, tôi cảm thấy có chút hối hận.
Tôi đã tức giận khi thấy khuôn mặt sợ hãi của Charlotte, nhưng làm đến thế có hơi quá thật.
“- Trời ạ. Tao không nhận ra là mày tức giận đến mức quay về con người trước kia của mày…. Tao biết, tao nên cẩn thận hơn trong việc không nhắc tới ba mẹ của mày trong tương lai…”
“Hmm? Mày vừa nói gì sao, Akira?”
“K-Không có gì đâu? Ừ, không có gì đâu mày à, tao thề đấy.”
Tôi nghĩ là mình vừa Akira ở đằng sau tôi nói gì đấy, nhưng có vẻ là do tôi tưởng tượng ra.
Tôi khá bận tâm khi thấy cậu ta có chút bối rối, mà thôi, tiết học sắp bắt đầu rồi, việc này có thể đợi sau.
“u-umm, Aoyagi-kun. Cảm ơn cậu rất nhiều.”
Ngay khi tôi định về chỗ ngồi, Charlotte-san tiếp cận tôi và trước khi tôi nhận ra cô ấy đã cảm ơn tôi với một giọng nhỏ.
Tôi tự hỏi tại sao nhìn cô ấy có vẻ bồn chồn và không thể nhìn thẳng vào mặt tôi.
Có phải là vì cô ấy sợ tôi sao….?
- Sự miễn cưỡng của Charlotte trong việc nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi cảm thấy sốc và thất vọng.