After Being Thrown Out by My Stepmother, My Former Sister Pounced on Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 2

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 2

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 2

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 479

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 531

WN - Chương 01

Trans và edit: PoH

Lên bộ mới tiếp. Nghỉ hè ròi định ôm thêm nhiều bộ típ :))

-------------------------------

「Biến khỏi đây đi」

Mẹ tôi đột nhiên nói một điều bất ngờ trong bữa tối. Không hiểu chuyện gì mà tại sao bà ấy lại nói như vậy, tôi chỉ biết nói.

「Sao ạ...?」

「Sao là sao cái gì?」

Bà ấy cằn nhằn như thể đang nói chuyện với với một đứa mất dạy vô học.

「Mày còn chẳng phải là máu mủ của tao.」

「C,Cái đó...」

「Tao đã nuống lớn mày quá đủ rồi, thằng nhãi à. Mày thậm chí còn không phải con tao!」

Bà ấy bùng nổ.

「Đã hai năm trôi qua từ khi Takeo-san chết. Hai năm! Nhưng rồi tao vẫn phải phung phí tiền cho mày dù chưa bao giờ coi mày như con đẻ!」

Dù lờ mờ nhận ra bà ấy chưa bao giờ coi tôi như gia đình đúng nghĩa, nhưng nó vẫn thật đau đớn. Nhưng vì không muốn bị đuổi ra ngoài đường, nên tôi đã cầu xin để được ở lại dưới mái nhà- mái nhà này.

「N,Nhưng, con đã cố gắng làm việc nhà hết sức. Con đã đăng kí học, và còn đăng kí vào cùng một nơi với Saki nữa...」

Lời nói của tôi như là tiếng càu nhàu trước vẻ cau có trịch thượng của bà ấy.

「Ai cũng có thể làm việc nhà đúng không? Quá nhiều để làm cái cớ. Hơn nữa」

Đôi mắt bà ấy dừng lại ở em kế tôi, người đang yên lặng ăn bữa ăn mà tôi đã chuẩn bị, trước khi quay lại với tôi.

「Em mày là một học sinh đặc biệt và được miễn học phí. Còn mày thì sao? Mày chính là gánh nặng về tài chính. Rõ ràng ai đóng góp cho gia đình nhiều hơn phải không?」

「V,Vâng, con biết, nhưng mà...」

Tôi chẳng có tài cán gì đặc biệt. Tôi biết điều đó và cảm thấy có lỗi vì là gánh nặng của mẹ kế. Vì thế đó là lí do tại sao tôi muốn đóng góp nhiều nhất có thể, bao gồm cả làm việc nhà. Bất chấp là vậy, bà ấy vẫn chế giễu làm công việc đó dễ như thế nào, và ai cũng có thể làm được. Sai lầm hơn là tôi nghĩ nghĩ ít nhất bà ấy sẽ biết ơn một chút.

Nhưng quả đào lại ở trên đỉnh, bà ấy kéo tôi trở về với thực tại.

「Mày chẳng ra gì cả, thật sự chẳng ra gì. Takeo-san từng rất ngầu, nhưng mày chẳng giống ông ấy chút nào. Có lẽ cái sự xấu xí ấy là do mẹ mày mà ra nhỉ? Haha!」

「Đừng nói xấu mẹ tôi nữa!」

Tôi đập tay xuống mặt bàn gỗ. Tôi không thể để người mẹ đã hi sinh để sinh tôi ra bị chế nhạo một cách bất kính.

Một lời nói hớ của tôi. Khoảnh khắc tôi lên tiếng, vẻ mặt trịch thượng của bà ấy từ giễu cợt sang đờ đẫn, đôi mắt vô cảm xuyên qua tôi.

「Thấy chưa? Người mẹ đã chết quan trọng hơn mẹ kế của mày phải không? Vậy thì mày cũng nên cút khỏi đây đi」

Bà ấy không thay đổi gì.

「Tao cũng đã thuê căn hộ cho mày như một sự thương hại cuối cùng. Từ mai hãy thu dọn hết đồ đạc và rời đi. Thật chướng mắt...」

「...Được」

Bà ấy khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu và tuân theo. Như vậy, kì nghỉ xuân cuối cùng của năm thứ nhất kết thúc với việc tôi bị đuổi ra khỏi chính ngôi nhà của mình- ngôi nhà cũ của tôi.