Adachi và Shimamura

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Volume 1 - Chương 01 - Đồng phục và bóng bàn (1)

 Shimamura : một nữ sinh thường xuyên trốn học số 1. Tóc nhuộm màu nâu. Hơi ngốc một tí. Tuy dành nhiều thời gian trang điểm hơn Adachi, cô ấy vẫn nghĩ rằng Adachi xinh hơn mình.

Adachi: một nữ sinh thường xuyên trốn học số 2. Có thân hình mảnh mai và dường như không có đường cong nào. Dạo này, những suy nghĩ không đúng đắn đang bắt đầu luẩn quẩn trong đầu cô, khiến cổ rất đau đầu.

——xxx——

Những lời mà Adachi nói khi đang cúp học với tôi, “hãy cùng nhau chơi bóng bàn nào”, sẽ dần trở thành một cuộc cạnh tranh bóng bàn giữa hai chúng tôi. Một cái bàn và những dụng cụ thiết yếu—hiếm được dùng ngày nay—đã được cất đi ở tầng 2 của phòng thể chất. Vì chúng tôi không thể nào mở được cái cửa sổ lớn, nên trên đây thường khá nóng và ngộp.

Một cái lưới xanh được căng ngang ra phía tường nhìn xuống tầng 1. Nó ở đó để ngăn bất kì quả bóng nào rơi xuống, có lẽ nó là một thứ từ thời khi trường còn câu lạc bộ bóng bàn. Ngồi dựa vào tường và nói chuyện với Adachi cũng trở nên khá chán rồi, nên đó là lý do tôi đồng ý với sự gợi ý của cổ.

Bây giờ là cuối tháng 10, thời gian mà đồng phục mùa đông đã thay thế đồng phục mùa hè, nhưng mà thời tiết còn khá nóng để mặc áo tay dài này. Dưới bầu trời trong xanh không có một đám mây nào, các lớp học thể chất đang học ở bên ngoài. Chỉ có Adachi và tôi là đang dùng phòng thể chất, mặc dù không có phép. Sau khi lén lút coi và đã xác nhận rằng dưới tầng 1 không có ai, chúng tôi bắt đầu dựng bàn lên.

“Hồi trung học cậu có tham gia câu lạc bộ nào không?” Adachi hỏi tôi khi đang cố lắp cái lưới trên cái bàn. Mặc dù hai chúng tôi đã cùng nhau cúp học trong một tháng rồi, nhưng có vẻ như đề tài về câu lạc bộ trường chưa từng được nói.

“Có, tôi có chơi bóng rổ. Tôi đã từng khá đam mê nó, thật ra tôi thường hay ở lại trễ để tập ném bóng.”

“Thật đúng là không ngờ đến mà”, Adachi trả lời, có lẽ là vì tôi lùn hơn cổ.

“Vậy, chúng ta có nên chơi bóng rổ bây giờ không?”

“Thôi vì chơi với kẻ nghiệp dư không có gì vui.”

“Vậy sao”, cô ấy mỉm cười lại. Nảy bóng trên sân phía dưới là cách nhanh để thu hút sự chú ý của mấy giáo viên. Với lại không phải Adachi đang muốn chơi thiệt. Ngoài ra, hai người đang mặc đồng phục và tôi có cảm giác rằng hai người sẽ quá bận tâm việc váy của chúng tôi sẽ bị hất lên để tập trung vào việc gì khác.

 Các động tác của bóng bàn vừa đủ để một nghiệp dư có thể tự chơi được. Trong một không gian nhỏ, tĩnh lặng trên tầng 2...

Adachi và tôi chỉ là học sinh năm nhất, nhưng cả hai đều không giống một học sinh gương mẫu. Chúng tôi không phải là quen nhau từ lâu hay gì đó, thậm chí chúng tôi chỉ mới gặp nhau sau khi vào trường này. Những thứ mà tôi biết về cô ấy như là vũng nước so với cả đại dương những thứ tôi không biết. Hầu hết những thứ đó là tôi không cần biết.

Vẻ bề ngoài của Adachi không thật sự nổi bật lắm. Tóc của cô ấy—hơi nghiên về hướng dài—nhuộm màu nâu sáng, nhưng khó có thể gọi là nổi bật, đến nỗi có thể nhầm lẫn rằng đó là màu tóc thiệt của cổ. Một cơ thể mảnh mai và có thể gọi là không có đường cong. Hai vai cũng sụp xuống rất thấp, khiến người ta thắc mắc rằng cổ còn có vai không. Thêm vào đó là một đôi mắt tự tin và làn môi mỏng, biểu cảm trên khuôn mặt của cổ thường lạnh lùng. Sự thật thì, cổ khá hiền hay đúng hơn là trầm lặng.

Dù cổ có thể tức giận và cười như những người khác, tôi chưa một lần thấy cổ lên giọng.

Adachi hay đeo vòng tay bạc bên tay trái. Có lẽ nó hơi bự, và cái cách nó nằm trên tay của cô ấy như kiểu đang mang cái còng số 8 trên cổ tay.

 Về tôi thì, tóc của tôi là màu nâu đậm, và mọi người có thể nhận ra nó được nhuộm. Tôi cũng dành thời gian trang điểm lâu hơn Adachi. Dù thật là nực cười khi chỉ vì chiếc khuyên tai nhỏ đã đủ để mọi người coi tôi là một đứa quậy phá rồi, Adachi vẫn lấy lòng được nhiều thầy cô hơn. Có lẽ vì cổ là đứa xinh hơn và hiếm khi tỏ ra bướng bỉnh.

Đừng để bị lừa, thật ra là Adachi ít nhất gấp ba lần tôi về mức độ gây rối. Và nếu bạn muốn bằng chứng thì, tất cả những gì bạn phải làm là nhìn vào số ngày mà cổ thật sự tham gia lớp học. Tuy vậy, nhưng đáng tiếc là người gương mẫu gấp ba lần Adachi không đủ để tôi làm học sinh giỏi. Điểm kiểm tra của chúng tôi cũng bằng nhau, kỳ thiệt sự.

Adachi đã cởi áo khoác đồng phục ra và cột nó vào hông của cổ. Một khi cái bàn được lắp xong, tôi làm theo cổ và cởi ra luôn. Vì tôi sẽ cử động nhiều và không muốn nó bị rách. Đương nhiên thì lý do chính vẫn là nó quá nóng.

Tôi bôi đi cái lớp trang điểm trên mặt dù gì thì tôi cũng sẽ đổ mồ hôi và cầm cái vợt, thứ mà có rêu mốc đang mọc trên nó. Quả bóng màu hồng chấm bi đang nằm trong tay tôi. Adachi đứng đối diện tôi, trong tay trái đang cầm cái vợt riêng của cổ. Khi nhìn Adachi, tôi đã nhận ra một điều mà đó giờ tôi không để ý: cổ thuận tay trái.

“Lần cuối cậu chơi bóng bàn là khi nào?”

“Hmm... từ hồi lớp 6.”

 Chúng tôi nói chuyện trong khi đánh quả bóng tới lui. Tôi chưa sử dụng đến từ đó lâu rồi, và nụ cười mỉm hình thành trên mặt tôi.

“Lớp 6 ? Đó như là, thời xa xưa đâu đó rồi!”

Việc thuận tay phải làm cho tôi có thể dễ dàng nhắm vào phía bên phải của cổ. Tôi không chần chừ đánh trái banh về phía đó, chỉ để cho Adachi đánh nó lại một cách điêu luyện bằng mặt sau của vợt cổ, hầu như không di chuyển từ vị trí đang đứng.

“Woah cậu nhanh thiệt đấy.”

“Tôi còn có thể làm được như vậy nè.”

Trong chớp mắt, Adachi đổi cái vợt qua tay phải của cổ và đánh trái banh lại, với lực mạnh hơn tôi đánh nhiều. Tôi đứng yên ở đó trong sự ngạc nhiên. Nhưng mà, trái banh hoàn toàn trượt cái bàn và bay vào cái lưới sau lưng tôi, dù vậy, vẫn ấn tượng không kém.

Chúng tôi cứ giết thời gian như vậy, chơi bóng bàn bình thường và đôi khi có những pha căng thẳng qua lại. Trong khi đó ở lớp học, tiết thứ 3 đang diễn ra. Đó là môn gì ở thứ 2 vậy nhỉ? Toán? Có thể là lịch sử nhật bản? Welp nó có là gì thì tôi quá bận đuổi quả bóng để nhớ; những lớp học đã trở thành vấn đề phụ trong tâm trí của tôi.

 Adachi và tôi không phải lúc nào cũng cúp học cùng nhau. Cổ có chỗ của cổ, và tôi có chỗ của tôi. Dù sao cô ấy cũng không hay đến trường thường xuyên như vậy.

Trong manga và mấy thứ đó, bạn thường sẽ thấy học sinh chơi trên sân thượng của trường. Nhưng thực tế thì, hầu hết các trường đóng cửa sân thượng của họ. Ngoài ra, bạn có thể bị cháy nắng hay gì đó nếu bạn ngủ trưa trên đó. Đó là lý do tôi chọn tầng 2 của phòng thể chất, vì nó không có người lẫn mặt trời. Trùng hợp thì, Adachi cũng để ý điều đó luôn.

Hồi học kỳ 2 chưa bắt đầu được bao lâu, trời lúc đó nóng dữ thần. Có lẽ đó là lý do mà Adachi ngồi ở đó với đôi giày được cởi ra, cả đôi tất nữa. Tôi vẫn nhớ cách mà cổ bật dậy trong hoảng hốt khi tôi đi lên, có lẽ cổ nghĩ rằng tôi là một giáo viên đi tuần tra hay gì đó, và tôi nhớ cả những ngón chân xinh xinh của cổ nữa.

Kể từ lúc đó, chúng tôi thường thấy người kia làm giống như vậy một cách tình cờ. Nó áp dụng cho việc cúp học nữa; chúng tôi có cảm giác rằng người kia sẽ lại đây, và rồi chúng tôi sẽ đi kiểm thì đúng là họ ở đó thật. Còn khi sau giờ học thì, Adachi hiếm khi ở lại nguyên ngày, và như vậy nên tôi hay đi với hai người bạn khác của tôi. Hai người đó hoàn toàn ngược lại với học sinh quậy phá, chưa bao giờ bỏ một chữ trên bảng trong khi đang chép bài, chứ đừng nói đến cúp học.

 Hai học sinh mẫu mực và hai không được mẫu mực lắm, một sự cân bằng hoàn hảo, hoặc là chỉ một nửa. Quả bóng bàn di chuyển giữa chúng tôi, đủ chậm để làm cho tâm trí tôi suy nghĩ đến những việc này.

Tôi có thời gian nghỉ ngơi khỏi mấy thứ làm phiền tôi, và nó cảm giác thật tuyệt.

“Nóng quá. Tôi không thể tiếp tục được nữa.”

Tháo nút trên cùng áo của cổ, Adachi tuyên bố rằng cổ đã chịu đủ rồi. Cổ đặt cái vợt trên bàn và vẫy tay qua lại, như đang củng cố ý kiến của mình. Cổ không phải là người duy nhất kiệt sức đâu. Tôi xắn tay áo lên—giờ nó đang dính vào tay tôi vì mồ hôi—và rời cái bàn cùng Adachi. Nhưng, trái banh bóng bàn còn ở trong tay tôi. Tôi đã có thể thử ném nó trên cái bàn, nhưng vì không có đủ tự tin ở khả năng của bản thân để ném, tôi quyết định không ném.

Người nào mà phụ trách dọn dẹp nơi này chắc hẳn rất là vô trách nhiệm. Cái sàn bị bao phủ bởi bụi, dính như keo. Lẫn tôi và Adachi không ai muốn ngồi cả, nhưng hên là cái lưới dùng để ngăn banh rớt xuống tầng 1 cũng có thể dùng để ngồi. Chúng tôi ngồi lên đó một cách im lặng.

“Haiz tôi muốn hưởng một tí gió”, Adachi nói, mặt cô ấy ửng hồng và đôi má cổ đang nóng lên. Tôi cũng cảm thấy giống như vậy, tôi nhìn cay đắng cái cửa sổ mà chúng tôi không thể mở.

 Không phải là do cái cửa sổ bị khoá hay gì đó, đương nhiên nếu chúng tôi thử thì có thể sẽ mở được nó dễ dàng. Nhưng không được, cái vấn đề là nếu chúng tôi làm vậy, thì những người bên ngoài có thể nhìn thấy và nhận ra có người đang ở trên đây.

“Vậy tụi mình có nên đi ra không? Sắp tới giờ nghỉ trưa rồi.”

Adachi đã xắn tay áo lên và còn bỏ đuôi áo ra khỏi váy của cổ. Tôi không thể nào mặc đồng phục một cách tự nhiên như vậy được. Tôi nghĩ rằng nếu để cổ một mình, thì cổ sẽ có thể xắn cái váy của mình lên luôn; thêm một thứ nữa mà tôi không thể bắt chước được. Kể cả khi không có ai nhìn, nó vẫn cảm thấy khá xấu hổ. Trong khi tôi đang nghĩ như vậy, Adachi thật sự bắt đầu làm y như vậy. Cổ nắm cái váy của mình và đưa nó qua lại.

“Ôi thật là bất lịch sự. Trường của chúng ta—um, cái từ đó là gì nhỉ?umm...” “lòng tự trọng?”

“Ờ, đúng rồi. Nó sẽ bị xuống cấp.”

“Vậy thì, bữa trưa à? Nên làm gì bây giờ...”

Adachi nhìn tôi khi cổ nói câu này. Tôi quyết định cho qua sự chuyển chủ đề bất chợt này.

Xem xét việc tôi chỉ cần mặc lại cái áo khoác là trở lại đồng phục bình thường, thì việc tôi được chọn đi mua đồ là không thể tránh khỏi. Nếu Adachi phải đi thì, cổ phải bỏ đuôi áo vào váy, bỏ tay áo xuống, gài nút áo lại, và rồi mặc lại áo khoác. Và đó rất là nhiều bước. Cổ chắc cũng muốn sửa lại tóc của mình, vì nhìn nó khá phồng lên.

“Được rồi, được rồi. Tôi sẽ đi.”

“Okay tôi hứa là lần sau tôi sẽ đi.”

“Tôi không nghĩ cái “lần sau” của tôi và cậu là cùng một nghĩa.”

Đây có vẻ là lần thứ năm của cái lần sau của cổ rồi. Dù vậy, Adachi chỉ cười. “một cái bánh danish, và... nước cũng được. Đó là đủ rồi.”

“Nhớ rồi. Nếu mà bánh bị bán hết thì tôi sẽ mua đại cái gì đó.”

Adachi luôn uống nước lọc. Nó làm tôi khá ghen tị vì có thể đó là lý do mà da của cổ rất là mượt. Có thể thay vì máu, cổ có nước chảy trong mạch máu của mình.

“Cậu sẽ vào lớp sau giờ nghỉ trưa à?”

“Chắc vậy. Còn cậu thì sao? Đi về nhà à?”

“Hmm, ờ thì... dù sao tôi cũng không vào lớp.”

Sau khi suy nghĩ vài giây thì Adachi hết khoanh tay của mình và để xuống sàn.

Biểu cảm thờ ơ xuất hiện trên mặt của cổ.

Tôi chưa từng nghiêm túc hỏi tại sao mà Adachi không chịu đến lớp. Và ngược lại cổ cũng không hỏi tôi. Chúng tôi chỉ đơn giản là vô tình đến đây cùng lúc, đồng thời cảm thấy chán, và thử chơi bóng bàn coi nó có giúp đỡ chán không.

 Tôi ném quả bóng bàn đang nằm trong tay tôi đi. Nó tạo ra tiếng clack nhỏ khi nó nảy trên sàn trước khi đụng cái tường và ngừng lại. Tiếng mà nó tạo ra tựa như tiếng mình gõ trên cửa của trái tim ai đó.

Adachi cởi giày của mình ra, và đung đưa trên đầu ngón tay của cô, nói. Cổ hoàn toàn tập trung vào động tác hồi nãy, và cái nhìn trên mặt cổ rất là nghiêm túc. Môi dưới của cổ cong về phía trước, như thể đang cố gắng hết mình.

“Bóng bàn khá là vui nhỉ?”

“Đúng vậy. Có lẽ thể thao cá nhân là hợp với tôi hơn rồi.”

Trong khi tôi cũng thích chơi bóng rổ, tôi nhận ra ở lớp 8 là tôi thật sự không hợp với nó. Tôi là kiểu người mà, khi đến việc thi đấu thì luôn muốn thử trình độ cá nhân của mình tới đâu, và tôi biết việc đó sẽ huỷ hoại tinh thần của đội. Tôi cũng thường bị nói khi giữ banh cho bản thân lâu quá.

“Nhưng mà cậu biết không. Nếu trường nói là chúng ta sẽ được học bóng bàn trong giờ thể chất thì, tôi chắc cũng sẽ không đi đâu.”

“Đây cũng giống vậy. Chắc tôi sẽ trốn chỗ nào khác nếu chuyện đó xảy ra thiệt.” Adachi đồng ý trong khi đang giãn hai tay lên trời. Cổ vẫy nó trên không trước

khi bóp cùi chỏ tạo ra tiếng crack và ngáp. Tôi nghe nói đó chỉ là do cơ thể của cổ nó như vậy. Không thể nhầm lẫn là nó luôn làm cái âm thanh đó khi cổ giãn cùi chỏ của mình. Thật kì lạ.

 “Chúng mình thường đồng tình những việc lạ thật nhỉ, Shimamura.”

Adachi nói tên tôi, và có thể là cổ không biết, nhưng chỉ nghe tới nó đã làm tôi khó chịu rồi. Tôi rất ghét tên họ của mình: “Shimamura”. Vì thường thứ mà người ta nghĩ đến đầu tiên khi họ nghe “Shimamura” là cái cửa hàng thời trang cùng tên, và tôi không thể không cảm thấy rằng mỗi lần ai đó nhắc tới tôi, thì đó là thứ mà họ tưởng tượng. Tôi thà là một “Shimazaki” hoặc cái gì đó sẽ tốt hơn nhiều.

Khi chúng tôi ngồi đó thư giãn, với đôi chân của mình duỗi ra, âm thanh báo hiệu hết tiết kêu lên. Nó vọng ra khắp cái phòng thể chất lẽ ra phải trống, và cùng lúc đó bụng của tôi cũng tham gia chung giai điệu với nó.

“Đó là tiếng chuông kìa.”

“Yep.”

“Đi đi bạn hiền.”

Adachi vẫy tay tạm biệt với tôi, và rồi tôi miễn cưỡng đứng dậy. Mặc lại áo khoác đã cởi và đôi giày của mình. Khi kiểm tra lại có đem ví tiền thì tôi đi về phía cầu thang. Trước khi tôi tới đó thì tôi nhìn lại, và thấy Adachi đang cố giãn tay lấy cái cặp của cổ để lấy điện thoại, và vì không với tới được nên nằm lại vị trí cũ. Dù tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác đó, tôi vẫn quyết định ghẹo cổ, “heh, con lười”. Cổ phản đối lại bằng cách dậm cái sàn với gót của mình, nhưng tôi chỉ đơn giản nhún vai và đi xuống cầu thang.

 Một trong những bí ẩn vô tận về Adachi nữa là ai mà cổ thêm vào danh bạ. Tôi chưa từng thấy cổ nói chuyện với ai trong trường này, tất nhiên là ngoài tôi ra. Well, nghĩ lại thì cũng đúng, vì lúc đầu cổ hầu như không đến trường rồi.

Dạo này chúng tôi cũng hay gặp nhau ở trên đây, cũng có thể là do cổ đến chỉ để gặp tôi.

Nhận ra rằng đó có thể là nguyên nhân chính làm tôi cảm thấy bất an.

Và vì lý do gì đó, tôi có cảm giác là nếu mà tôi nói với cổ về điều này thì,Adachi sẽ không bao giờ đi đến tầng 2 của phòng thể chất nữa.

.-.-.-.-.

Ngày tiếp theo, Adachi một lần nữa rủ tôi chơi bóng bàn. Cổ nhìn hưng phấn hơn hôm qua, và tôi đang nghĩ tại sao cổ lại như vậy trong khi đang lắp cái bàn và lưới. Vì đã làm một lần rồi, nên lần này chúng tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ nhanh hơn.

“Tôi có thể giao trước không?”

“Được thôi?”

Adachi chuẩn bị quả bóng—lần này nó là màu cam—và bắt đầu giao. Nhưng nó không phải là cú đánh bình thường. Cổ vung cây vợt theo đường ngang, như là đang cố cắt phần dưới của quả bóng, làm nó xoáy và tự nảy lại về phía của cổ sau khi đụng trúng cái bàn trước mặt tôi.

Tôi đang rất là bối rối để phản ứng, vì những động tác màu mè của Adachi hơn quả bóng.

“Humm.”

Adachi đáp lại vẻ nhìn bối rối của tôi với một nụ cười tươi như trẻ con, nụ cười mà rất hiếm có thể xuất hiện trên mặt của cổ. Và nó thật sự để lại một ấn tượng.

“Tôi tìm thấy cách đánh này trên mạng hôm qua. Do tôi không có vợt, nên tôi tập bằng cái muỗn.”

Adachi vừa xoay cái vợt trong tay vừa khoe, tự hào rằng kỹ thuật mới của mình đã được tiết lộ thành công. Thật sự điều làm tôi ngạc nhiên hơn là Adachi đam mê bóng bàn tới cỡ này, nhưng vì thấy xấu hổ quá nên tôi quyết định tỏ ra không ấn tượng.

“Cậu dùng kỹ thuật bóng xoáy với một người nghiệp dư sao? Hèn thế.” “đó là do cậu không có đam mê thôi Shimamura. Tới tiếp nữa này!”

Adachi đứng vào một cái tư thế kì lạ khác và bắt đầu giao. Lần này cổ đánh nó quá thấp và thành ra trái banh quay ngược lại hướng của cổ. Nó văng trúng cái tường và nảy lại. Sau khi nhặt lại trái banh, Adachi gãi đầu của mình. Rồi cổ giải thích trong khi đang nảy bóng trên cái vợt.

“Cậu thấy đấy, tôi chỉ có thể đánh được 1 lần mỗi 10 lần thôi.”

“Vậy là, trình cậu tệ hơn sau khi học kỹ thuật đó sao?”

Tôi thật sự có thể thắng trong khi chỉ đứng yên thôi à?

Và có vẻ như đúng là vậy thiệt. Cũng giống như lần trước, lần thử tiếp theo của cổ cũng thất bại luôn, và trái banh bay về phía xa, nảy trên sàn nhà và mấy cái bàn khác. Nó ngừng ở phía bên lưới của tôi, và như vậy, tôi phải đi và lụm nó lên, dù nó là lỗi của Adachi. Và rồi ngay lúc đó, tôi nghe một giọng nói đến từ tầng dưới.

Cú shock tôi cảm thấy như là bị cây kim đâm vào trái tim của mình vậy. Cơ thể tôi ngừng lại bất chợt, và trái banh tôi đang đuổi từ từ lăn đi. Adachi cũng phản ứng giống như tôi. Có ai đó đang nói chuyện: đó là một cô gái. Adachi nhanh chóng đi quanh cái bàng đến chỗ tôi và cùng nhau nhìn xuống tầng dưới. Nếu như có ai đó ở trên sân khấu thì họ chỉ cần nhìn lên là thấy chúng tôi. Dù cảm giác bị đâm trong tim đã qua rồi, nhưng tôi vẫn càm thấy lo lắng cực kì.

Có vẻ như là bữa nay lớp chúng tôi có tiết thể chất. Và các bạn gái ở lớp tôi đang chuẩn bị để chơi bóng chuyền. Lý do mà tôi nhận ra—rằng đây là lớp tôi—vì tôi thấy hai gương mặt quen thuộc của bạn tôi. Chính xác là Hina và Nagafuji. Họ giờ đang mang cái lưới và hai cây hỗ trợ của nó. Chúng tôi chỉ thường ngồi và nói chuyện thôi lúc trước thôi, nên khi có ai đó vào phòng thể chất thì hai đứa cũng không hoảng như bây giờ. Và tôi cũng chưa bao giờ dành thời gian ra để nhớ thời khoá biểu của lớp.

 Chúng tôi ngồi đó, thu mình xuống, tay che miệng. Trái bóng bàn vẫn nảy nhẹ nhàng trên sàn, và chúng tôi chờ trong lo sợ có ai để ý tiếng động của nó không.

“Chết tiệt, tim của tôi đang đập dữ dội rồi đây”, Adachi thì thầm với tôi. Nghe như là cổ đang khoái cảm giác hồi hợp này.

“Sao cậu có thể vui vì chuyện này được vậy?” Tôi cười lại, chọt cổ bằng cùi chỏ của mình.

“Chúng ta sẽ làm gì nếu họ đi lên đây?”

Khi tôi hỏi cổ câu này, Adachi—với tay còn che miệng của mình—cười và đưa mắt nhìn lên trên.

 “Mở cửa sổ nhảy ra thôi chứ sao.”

“Thiệt sao? Nhưng đây là tầng 2 cơ mà. Hai đứa gãy chân thì sao?”

Tôi từ chối thẳng cái suy nghĩ đó của Adachi. Nhảy ra khỏi cửa sổ đã là đáng sợ rồi, nhưng này còn đáng sợ hơn do tôi chưa nhìn ra lần nào để biết dưới đó có gì. Mà có vẻ như tôi đang xem trò đùa của cổ như câu nghiêm túc rồi. Với một tiếng “hmm” ngắn, Adachi gật đầu.

“Vậy điều đó có nghĩa là cậu thiếu canxi sao?”

“Bằng cách nào mà cậu kết luận như vậy thế?!”

Tôi đang tức giận có lẽ đã chứng minh được lời nói của Adachi rồi.

Qua bước tường mà tôi đang dựa vào, tôi có thể cảm thấy được những cuộc trò chuyện của những người cùng lớp. Có vẻ như giáo viên chưa tới, và không có gì có thể ngăn họ nó chuyện. Hino và Nagafuji không có một manh mối nào về việc tôi đi đâu khi tôi cúp học, và có lẽ họ không nghĩ đến việc tôi đang ở chung một toà nhà với họ. Nghĩ lại thì cũng khá hài.

Ngồi ở đây, trốn tránh, làm tôi càm thấy như là mình đang làm gì đó sai trái. À thì, cũng đúng, nhưng chia sẻ việc sai trái này chung với Adachi cũng vui. Liệu tôi vui vì Adachi đang ở với tôi, hoặc là tôi cảm thấy hưng phấn vì làm việc tôi không nên làm?.

Tôi biết ngay câu trả lời là gì, nhưng quyết định để câu hỏi ở đó không có đáp án.

 Vào một lúc nào đó, quả bóng bàn màu cam đã lăn tới khúc cuối của cái tường và ngừng lại.

“Có lẽ nay trưa tôi sẽ uống nhiều sữa, để có thể nhảy xuống mà không gãy chân.”, Adachi lên kế hoạch. Cái nhìn trên mặt cổ vừa nghiêm túc và không cùng một lúc.

Đương nhiên, hôm nay sẽ không thành cái “lần sau” mà cổ hứa nữa.

Khi trường kết thúc, Adachi như thường lệ, đã đi rồi. Cổ nói với tôi là mẹ của cổ sẽ la cổ nếu về sớm qua, nên tôi nghĩ là cổ sẽ lẩn quẩn đâu đó quanh khu phố, giết thời gian.

Giống như hôm qua, tôi học các lớp buổi chiều, sau đó ghé vào tiệm sách chung với Hino và Nagafuji. Tôi thường không đi với họ vì nhà tôi ở hướng ngược lại, nhưng hôm nay, có một thứ mà tôi muốn xem. Tôi cũng không biết là họ có mấy loại sách đó không, vì tôi chưa nhìn ở khu đó bao giờ.

“Oh, họ có kìa.”

Đứng trước cái kệ chứa sách về thể thao, tôi lấy ra một cuốn mà dạy cách chơi bóng bàn. Nếu mà Adachi dùng mạng để nghiên cứu, thì tôi sẽ dùng sách. Tôi quay nó lại và nhìn vào cái giá. Khi tôi làm vậy, tôi không kìm lại được mà ngạc nhiên.

“Mắc thiệt sự!”

Tôi có thể thấy tại sao mà mạng lại trở nên nổi tiếng như vậy. Nó rất dễ để tìm về mọi thứ. Và rẻ nữa.

 “Gái đang nhìn gì thế?”

Hino bước đến chỗ tôi và nhìn thứ tôi đang cầm trên tay. Mặc dù chúng tôi đã tách nhau ra ở lối ra vào rồi, nhưng có lẽ cổ đã thấy tôi và đến xem tôi đang làm gì.

“Gái định gia nhập câu lạc bộ bóng bàn sao, Shimamura?” Cô ấy hỏi, nghiêng đầu của mình. Một câu hỏi khá kì lạ, khi trường mình còn không có câu lạc bộ đó.

Hino là bạn cùng lớp có vẻ bề ngoài bình thường của tôi. Cổ chưa bao giờ nhuộm tóc, chưa bao giờ trộm cắp, và có lẽ chưa bao giờ kéo tóc của một cô gái nào đó ở trường khác. Mà dù gì thì không phải tôi đã làm hai việc cuối rồi hay gì.

Mắt của cổ to và tròn, mang lại cho cổ một sức hút... hoặc chỉ là chỉ do cổ khá ngơ ngác, điều này được chứng minh bởi việc mỗi lần vung vợt là cổ lại tự thêm tiếng hiệu ứng âm thanh vào. Cổ rất dễ bị mải mê làm một việc gì đó, và tôi chắc là nếu mà bạn nịnh Hino vài câu, thì cổ thậm chỉ có thể làm một hay hai cái nhào lộn cho bạn nữa. Cổ thuyền xuyên phàn nàn về việc không có ai trong trường có cùng đam mê như cổ—là câu cá—nhưng đó là một câu chuyện khác.

“Vậy, tại sao lại là bóng bàn? Bộ gái coi chương trình “Ping Pong” trên TV hay gì à?”

“Không phải, tôi không bị ảnh hưởng bởi gì hết. Tôi chỉ... cảm thấy muốn chơi thôi.”

 Nó sẽ rất là khó để giải thích. Mà, thật sự thì nó không khó tới vậy. Nhưng mà những lời trong đầu tôi không chịu đi ra, và tôi phải để lại cuốn sách vào cái kệ mà chưa kịp đọc gì hết. Rốt cuộc, tôi cũng phải dựa vào mạng rồi. Trong tâm trí tôi có thể tưởng tượng được cảnh Adachi nói tôi bắt chước cổ, và điều đó làm tôi hơi bị cáu. Tôi đã rất là tức giận, sự thật thì, nó sẽ trở nên tệ hơn nếu cổ không nói câu đó.

“Các cậu à, đừng bỏ tôi lại mà!”

Thành viên cuối cùng của nhóm chúng tôi đi tới với những bước đi ngắn, thông báo sự hiện diện của cổ trong giọng đều đều.

Nagafuji có một vòng 1 bự và đeo kính. Tôi cần giải thích thêm những gì nào? À, tóc của cổ cũng rất là dài, và khi cổ không mặc đồng phục thì nó hay nằm trên ngực của cổ. Nó rất là thẳng, mượt mà, và chạm vào thấy khá đã.

Hợp với vòng 1 của cổ, tính cách của Nagafuji rất giống người lớn. Cổ luôn bình tĩnh và duyên dáng. Nhưng đôi khi cũng khá đần.

“Các cậu đang nói về việc gì thế?”

Hino gõ nhẹ vào ngực của Nagafuji một cái, như thể nói “đừng hỏi làm gì.” “okay, mình sẽ không hỏi”, cổ trả lời trong khi sờ đầu của Hino. Hai người họ đã là bạn từ hồi lớp 6 rồi, đó là những gì tôi nghe. Ở phía cạnh khác, tôi chỉ mới quen được họ khi mới vào cấp 3 thôi, vì vậy nên mặc dù chúng tôi là bạn, nhưng hai người họ gần gũi với nhau hơn tôi. Mà dù sao thì, tôi nghĩ tình bạn mà không thân quá là tốt hơn. Thân nhau quá và bạn sẽ gặp với sự đối lập, rồi bạn nhận ra rằng mình và bạn mình không thật sự thân nhau tới vậy.

“Vậy lời lý do mà cậu quấy rối tình dục mình là gì vậy?”

“Tại gái luôn lo lắng về vòng 1 của mình. Nên tôi nghĩ là tôi sẽ giúp cậu giảm stress ấy mà.”

Hino không biết xấu hổ là gì. Thực ra, tôi chưa chừng thấy cổ xấu hổ. Có lẽ cổ biết rõ những gì đúng và sai sao? Hay là tôi miêu tả sai cách?

“Bà lo à?” Tôi hỏi. Nagafuji gật đầu trong khi nhìn xuống, như kiểu cổ đang xấu hổ.

“À thì, chúng rất bự và mấy bọn con trai hay nhìn chằm chằm vào chúng. Đương nhiên là mình phải lo rồi.”

Cổ khoanh hai tay mình lại, như đang cố giấu ngực của mình. Tất nhiên thì, cổ không hề giấu được.

“Tôi nghĩ mấy bọn con trai trong lớp tưởng tượng được bóp ngực gái 10 lần mỗi tiết thì phải.”

“Cái gì....nghe tởm thiệt ấy.”

Nagafuji có biểu hiện tởm thiệt khi tôi nói câu đó. Mà chắc đó không phải là thứ duy nhất con trai nghĩ về đâu, nhưng vì tôi không muốn nói về những chủ đề này ở nơi công cộng, nên tôi quyết định ngừng lại ở đó. Nhìn qua cuốn sách về bóng bàn mà tôi để lại trên kệ, tôi thở dài.

“Đó là giá mà chế phải trả đấy”, Hino nói, và gõ vào ngực của Nagafuji một cái như kiểu chạm lên vai ai đó.

“Oops, lỡ chạm nhầm r— Blegh!”

Nagafuji gõ đầu cổ trước khi cổ kịp nói xong, và thành ra bị cắn lưỡi.

Hai đứa đó tiếp tục cãi tới cãi lui, gây ra đủ thứ tiếng. Tôi lén rút đi để cho những người xung quanh không coi tôi là chúng nhóm với họ.

Dù vậy, ba đứa vẫn đoàn tụ lại ở cổng ra vào của tiệm sách. Và tôi đang thật sự cố trốn đi....

“Này, Shimamura. Gái cúp học khá thường xuyên nhỉ? Gái làm gì trong khi đó?” Hino, đi kế bên hỏi tôi, trong tay cổ cầm một cái túi đựng cuốn tạp chí mà nãy mới mua. Mắt của Nagafuji cũng nhìn về phía tôi. Có vẻ như dù họ là loại học sinh không bao giờ cúp học, họ vẫn thấy khá hứng thú về việc này. Dù vậy thì, cũng không có gì để cho tôi giải thích. Xem xét việc mà hai người họ có khả năng chống lại được sự buồn ngủ trong lớp học, thì không có việc gì trong lúc tui cúp học sẽ thu hút họ xuống con đường xấu này đâu.

Sự thật thì, nó cũng làm tôi thắc mắc tại sao tôi lại đi con đường đó.

“Tôi làm gì à? À thì, cũng chỉ nằm chơi, ngủ và làm gì đó trên điện thoại.”

Tôi không nhắc tới việc mình có chơi bóng bàn.

“Tự do thế”, Hino nói. Và cổ có vẻ không ghen tị.

“Trường mình có một chỗ như thế sao? Có cảm giác như là giáo viên sẽ tìm được mình ở bất cứ nơi nào.”

Nagafuji có vẻ bối rối. Đối với một học sinh gương mẫu như cổ, người mà chưa bao giờ đi vào những chỗ hẻo lánh trong trường, có lẽ sẽ không biết những chỗ nào phù hợp để chơi trốn tìm.

“Ah! Tôi nghĩ tôi đoán được một chỗ mà gái cúp học rồi.”

“Huh?”

Hino bất chợt tuyên bố điều đó. Dù tôi không biết rằng cổ có đoán đúng hay không, nhưng nó vẫn làm tim tôi nhộn nhịp.

“Chúng ta có nên đi đến chỗ đó tìm Shimamura lần tới không?” Cổ đề xuất với

Nagafuji, nghe như thể việc đó sẽ rất vui.

“Thôi đi nào...” tôi nói lại, câu cảnh báo của tôi lẫn với nụ cười mỉm. Nếu họ thật sự tìm thấy tôi thì, nó sẽ không tốt tí nào.

Nếu chỉ có tôi ở đó thì sao cũng được. Nhưng mà, Adachi cũng sẽ ở đó nữa. “Nhân tiện, hôm chủ nhật tôi gặp được một nhỏ kia ở hồ cá lạ lắm.”

 Tôi đảo mắt mình với sự bộc phát đột ngột và không giải thích được của Hino. Đã bao nhiêu lần cổ đã khoe về những việc như vậy?

“Khi nào mà cậu không chạm mặt với người nào kì lạ?”

Tất cả những người mà Hino giới thiệu với một câu như vậy thì đúng là toàn mấy người lập dị, và nó chưa từng ngừng làm tôi ngạc nhiên. Chẳng lẽ cổ được sinh dưới một ngôi sao như vậy à? Mặc dù, nếu đúng là như vậy, thì có lẽ tôi cũng là một người lập dị.

“Vẫn đỡ hơn gặp một người biến thái”, Nagafuji thêm vào. Tôi cũng không cãi với câu đó được. Nhưng liệu vậy là đủ tốt cho cậu sao, Hino?

“Để xem nào, ai là người mà tôi đã gặp gần đây....Ah có một nhỏ kia mặc bộ đồ như là phi hành gia, và...” cổ tiếp tục nói bằng giọng vui vẻ, chắc có lẽ nó là sự thật. Mà, miễn là cổ vui là được.

Một nửa lắng nghe câu chuyện của Hino về đứa con gái lạ đó, chúng tôi đi tới khu của trường và bắt đầu hành trình đi về như mọi ngày. Vì Hino và Nagafuji đều tới trường bằng xe buýt, nên trạm xe buýt sẽ là nơi xa nhất mà chúng tôi đi cùng nhau. Sau đó thì, tôi sẽ tự đi bộ về nhà một mình. Gia đình của tôi chỉ có một chiếc xe đạp, và vì mẹ tôi thường xuyên dùng nó, nên tôi hiếm khi được lấy. Mẹ của tôi là kiểu người thể thao ở thời thanh xuân và vẫn đi tập gym, nên tốc độ mà mẹ tôi đạp xe không có ai có thể sánh bằng. Tới mức độ mà bạn có thể dùng nó làm nguồn của một truyền thuyết đô thị cơ.

“Ê, nhìn kìa!”

Khi chúng tôi đi qua trạm xăng, Hino chất chợt chỉ vào thứ gì đó trước mặt tụi tôi. Sau khi đảm bảo rằng tụi tôi đang nhìn, cổ nhanh chóng rút tay mình lại. Tôi nheo mắt lại để cố nhìn thứ đó là gì, và rồi—

“Oh!”

Đó là Adachi.

Là một học sinh cá tính tiêu biểu, Adachi ngồi trên cái hàng rào mà phân chia đường đi bộ và đường xe. Cổ vẫn mặc đồng phục của mình một cách bất thường như mọi lần, với áo khoác cởi ra và không bỏ đuôi áo vào váy. Điều gì đó về mái tóc của cổ dường như đang làm phiền cổ, suy xét từ cách mà cổ đang chỉnh lại chúng với một chiếc gương trong tay.

Nếu mà cổ ngã về sau, thì cổ sẽ lăn ra ngoài đường. Tôi lo về cái đó hơn là chuyện ngồi trên đó có phải là cách cư xử tốt hay không.

Kế Adachi là một chiếc xe đạp màu xanh biển, chắc đó là của cổ. Lần đầu tiên, tôi biết được cổ đi tới trường bằng xe đạp.

Adachi cũng để ý chúng tôi. Cổ liếc mắt nhìn chúng tôi, làm Hino hơi bị giật mình. Nghĩ lại thì, Hino và Nagafuji chưa từng nói chuyện với Adachi. Nên họ cũng không biết chuyện hai chúng tôi là bạn. Nó không có gì lạ nếu họ nghĩ cái nhìn chằm chằm của Adachi là không thân thiện cho lắm. Giờ thì, sau khi cân nhắc những yếu tố đó thì...

Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều đến việc gặp Adachi ngoài phòng thể chất. Tôi nên làm gì ở tình huống này? Cách mà cổ đang nhìn tôi nhưng không có động thái gì, có vẻ cổ cũng đang bối rối như tôi.

Dù gì thì, chũng tôi cũng không thể nhìn nhau mãi được. Tôi đảo mắt mình đi. Cuối cùng thì, chúng tôi thành ra giả vờ không quen nhau.

Tôi đi ngang qua Adachi như thể cổ không có ở đó. Adachi cũng không chào tôi.

Chẳng lẽ cổ đang giận vì tôi lơ cổ à? Tôi quay đầu nhìn lại và mắt của chúng tôi lại chạm nhau, và vài giây sau hai người quay mặt đi chỗ khác cùng một lúc.

“...”

Cảm xúc này tôi đang cảm thấy là gì, sự bồn chồn và ngượng ngạo? Ý tôi là, không phải chúng tôi là một cặp đôi đang cố giữ chuyện hai đứa đang hẹn hò là bí mật. Ờ thì, tôi nghĩ nó cũng có chung một sắc thái.

“Bạn đó là ai nhỉ? Tôi nghĩ là tôi đã thấy cổ trong lớp rồi. Hình như hồi tháng 4”, Nagafuji hỏi tôi trong khi vén mái tóc dài của mình sau tai. Thiệt luôn à?

“Gái hỏi cổ là ai mỗi lần tụi mình gặp cổ đó”, Hino chỉ ra.

“Có à?” Cổ trả lời lại. Yeah, tôi đoán là Nagafuji không phải dạng biết suy nghĩ.

“Cô ấy là Adachi. Học chung lớp với tụi mình.”

“Gái đó là một học sinh cá tính tiêu biểu, đứa mà được các giáo viên công nhận.” Hino thêm vào cái câu giải thích đơn giản của tôi. Bộ phải được công nhận bởi các giáo viên mới được gọi là học sinh cá tính sao?

"Học sinh cá tính à? Vậy, là bạn đồng hành của Shimamura sao?”

“Ai biết.”

Từ gốc nhìn của Nagafuji, kể cả tôi cũng là một đứa cá tính. Sự khác biệt duy nhất giữa chúng tôi là tôi đôi khi có đi học, trong khi Adachi chưa từng đi. Nói cách khác thì, không có cái gì gọi là học sinh cá tinh siêng năng cả.

Mà cũng có một sự khác biệt nhỏ; Adachi nhìn cứng rắn như thể cổ sẽ cho bạn ăn hành, trong khi tôi không thể ngừng tạo ra ấn tượng rằng tôi liên tục bị phân tâm, như một con kỳ nhông ngồi qua ngày trong ánh nắng mặt trời. Chỉ ngồi đó, không làm gì cả thay vì đi đến lớp.

Một cô gái như cô ấy có thể làm gì ở một nơi như vậy? Tôi quay đầu nhìn lại lần cuối thì, Adachi đã đạp xe đi rồi.