Bép, bép, bép. Đó không phải là tiếng tôi vỗ tay, Đúng hơn là tiếng tôi tự tát vào má mình. Đằng sau tấm rèm đóng kín, tôi có thể thấy ánh sáng bắt đầu tràn vào. Trời đã sáng rồi. Tuy nhiên, với tôi, nó không có cảm giác như thời gian đã trôi qua. Tôi nhắm mắt, và sau thức dậy liền ngay sau đó. Đây không phải là cảm giác kì duy nhất làm phiền tôi, cả vai và đầu của tôi cảm giác hoàn toàn không có trọng lượng.
Tôi không phải loại người thường gặp khó khăn khi thức dậy vào buôi sáng. Vậy nên, cảm giác này là sao? Tại sao cơ thể tôi lại cảm thấy nhẹ đến thế này?
Tôi tiến đến và kéo tấm rèm ra.
"......"
Tôi không thể thốt lên một lời nào.
Những mái nhà, những ngọn cây, chúng như được tô điểm bằng sắc thái của buổi sáng.
Thế giới trước mắt tôi tràn ngập ánh sáng, khiến cho mọi vật trong tầm mắt tôi trông mềm mại và tròn.
Chưa bao giờ trong đời tôi chứng kiến ánh nắng mặt trời ấm áp và mãnh liệt như vậy.
Cũng như cảm xúc của tôi, thế giới đã thay đổi. Nó đúng như những gì mọi người nói: Thế giới tồn tại bên trong bạn.
Tôi nhớ là đã một lần đọc thứ gì đó giống như vậy trong một cuốn sách.
Khi đó, tôi không hiểu rõ ý nghĩa của nó, nhưng ngay lúc này, tôi đã hiểu.
Cơ thể tôi vẫn không cảm thấy trọng lượng thậm chí bây giờ tôi đang đứng thẳng. Một phần của tôi thực sự tin rằng nếu tôi nhảy lên không trung, tôi có thể bắt đầu bay. Trong khi chắc chắn đây là một cảm giác thú vị, nhưng tôi cũng gặp nhược điểm là không thể đi lại được. Nếu tôi không biết trước rằng tôi đang đi trên thảm, đã có một sự thay đổi mà tôi sẽ không thể biết được nếu không nhìn thấy trước.
Tôi dành vài khoảnh khắc tiếp theo như thế, đi lại quanh căn phòng của tôi, không thể tìm thấy thứ tôi đang tịm kiếm. Tôi nên bắt đầu từ đâu đây? Tôi không biết. Nó giống như thể ý thức của tôi đã vỡ ra thành hàng triệu mảnh nhỏ li ti. Tôi không thể tập trung vào điều gì cả, nhiều đến nỗ nếu có lúc nào đó tôi thấy mình theo băn năng mà bắt đầu dọn dẹp phòng mình hay làm việc gì đó, thành thật mà nói, tôi cũng không cảm thấy shock lắm. Điều đó chỉ cho thấy tôi cảm thấy khó có thể kiểm soát được nơi này. Chỉ cần tôi ngủ gật một lát là mọi thứ xung quanh tôi sẽ trở nên trắng xóa.
Điều đó kéo dài trong một khoảng thời gian, cho đến khi, tôi tìm thấy nó. Ngồi ở giữa phòng, tôi tiến tới và mở quyển từ điển. Tôi kéo nó ra khỏi kệ sách.
"Cặp-cặp-cặp-"
Trông tôi như một con gà.
Cặp đôi. Hai người trong mối quan hệ lãng mạn. Xoẹt, xoẹt xoẹt
Hẹn hò. Trở thành một cặp với người mà bạn yêu. Xoẹt, xoẹt, xoẹt
Người yêu. Một người mà bạn dành tình cảm đặc biệt cho họ.
Bộp.
Tôi đóng quyển từ điển lại, và sau đó, ngã lăng ra sàn. Tôi có thể cảm thấy ngực tôi thắt lại. Cảm giác đó tập trung ở bụng tôi, và theo một cách nào đó, cảm giác như tôi đang nín thở. Chẳng bao lâu sau, tứ chi của tôi bắt đầu trở nên nặng nề, gần như thể tôi đang bị thiếu oxy.
Tôi thấy mình theo bản năng há miệng hết cỡ để hít hết không khí mà tôi có thể hít vào. Nhưng không may, điều đó hóa ra vô ích; không khí mà tôi hít vào đều kẹt lại ở cổ họng tôi. Điều đó chỉ làm tôi khó thở hơn, một lúc sau, tôi bắt đầu nghẹt thở.
Cách tôi thường xử lí những tình huống như thế này là, nằm xuống bằng lưng và ấn vào ngực, và chính xác là những gì tôi đã làm bây giờ. Từng chút một, da của tôi bắt đầu nóng lên, gần như sự ấm áp của mùa hè đang đổ vào người tôi vậy. Cổ của tôi dặc biệt thấy nóng. Tôi thực sự có thể cảm thấy máy chảy qua tĩnh mạch của mình. Tim tôi bắt đầu đập nhanh, mang đến cảm giác buồn nôn và đau đầu. Tôi không hoàn toàn ghét cảm giác này. Có một phần mang lại cho tôi cảm giác khá thoải mái.
Tất cả những điều này khiến tôi trở nên phấn khích.
Tôi cảm thấy chóng mặt hơn bao giờ hết. Cuối cùng tôi đã có thể lấy lại được các giác quan của mình.
Được rồi. Bình tĩnh lại nào.
Thật sự đấy, tôi bị làm sao thế này? Tại sao tôi lại cảm thấy hào hứng đến như vậy? Tôi không đổ mồ hôi vào ban đêm, nhưng bây giờ, cơ thể tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Cùng với mái tóc rối bời và ngón tay của tôi, tôi ép bản thân phải hít thở thật sâu.
Tôi đang bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra một cách bình tĩnh nhất.
Ngay bây giờ... là buổi sáng. Và ngày hôm qua, là buổi tối. Khoan, khoan đã... Tại sao tôi lại cần xác nhận điều này? Tôi đang làm gì thế này? Tôi vừa mới đi được bước đầu tiên và tôi đã bắt đầu mất phương hướng. Tôi cho rằng hành động bình tĩnh trong tình huống này đơn giản là điều không thể. Tôi vò đầu. Vào ngày hôm qua, tôi đi chơi lễ hội với Shimamura và... sau đó... qua ngày hôm nay. Chưa đầu 10 tiếng trôi qua từ lúc đó, giống như khi ngắm pháo hoa từ khoản cách xa, nhưng những kí ức đó rất xa vời.
Những chi tiết quá mơ hồ với tôi đến nỗi tôi tự hỏi rằng tất cả chúng có khi chỉ là một giấc mơ.
Tôi hầu như không hề nhớ gì về khoản thời gian sau lễ hội. Những gì đã xảy ra sau câu trả lời, tôi không thể nói. Thực tế là tôi đã chọn ra tất cả những điều tốt đẹp và chỉ lưu giữ chúng trong tâm trí tôi chỉ làm cho nó giống như một giấc mơ. Nói đến những điều tốt đẹp, tôi nhớ mình đã đi về nhà và nắm tay cậu ấy.
Tôi cũng có cảm giác chúng tôi đã nói về điều gì đó, nhưng điều đó là gì thì tôi không nhớ. Đúng thế; Tôi đã nói chuyện với Shimamura và lại không thể nhớ. Nếu có điều gì có thể tóm tắt được suy nghĩ của tôi đêm qua thì đó đơn giairn là.
Sự tiến triển này thật sự rất sốc.
Tôi đã nói với Shimamura rằng tôi yêu cậu ấy.
Ngay sau đó, Shimamura hỏi điều tôi muốn làm là gì.
Và ngay lập tức, tôi đã rủ cậu ấy hẹn hò.
Bép, bép, bép. Tôi tát và hai má mình lần nữa. Tôi không thể nào ngồi yên được. Ngón chân của tôi đang run rẩy. cho tôi ấn tượng về điều đó tại bất kì thời điểm nào, tôi có thể thấy mình đang chạy về phía trước. Khi đó, tôi chắc chắn sẽ trông rất kì lạ khi tôi có thể hoàn toàn bình tĩnh trong tình huống như vậy. Ít nhất, đó là cách tôi nhìn nhận nó. Mắt tôi vẫn tiếp tục quay mòng mòng.
Chúng tôi đang hẹn hò với nhau có lẽ... Không, chắc chắn làm cho mối quan hệ của chúng tôi trở nên đặc biệt. Niềm vui mà điều này đem lại cho tôi không gì sánh bằng.
Cả hai chúng tôi đều không thay thế được nhau. Tuyệt đối không thể. Nó có nghĩa là như vậy. Hmm... có lẽ.
Có thật là như vậy không?
Ngay lập tức, hàng vạn câu hỏi xuất hiện trong tâm trí tôi. Không chắc chính xác điều gì đã xảy ra, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Cảm giác tôi đang mắt kẹt trong giấc mơ ngày một lớn hơn theo thời gian.
Ánh sáng của lễ hội, tất cả những thứ lấp lánh đó khiến tôi trở nên say. Tôi thực sự muốn nó kéo dài mãi mãi.
Nhưng điều đó không xảy ra. Ngày hôm sau đã tới, bình minh vẫn đến như một điều hiển nhiên, và tôi thức dậy.
Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Thật đấy, tôi phải làm gì đây?
Tôi thấy đầu mình đang nghiêng về một phía khi tôi đặt ra những câu hỏi này. Tôi có thể nghe được tiếng xương của mình cọ sát vào nhau bên trong cổ.
Giải quyết vấn đề này có thể khiến tôi bớt lo lắng hơn. Nhưng tìm ra nó làm tôi mất vài phút.
Đầu tiên, tôi cần phải chắc chắn rằng đó không phải là một giấc mơ.
Tôi cầm điện thoại lên, lướt đến mục danh bạ, và tìm số điện thoại của Shimamura.
Chỉ nhìn thấy số điện thoại của cậu ấy thôi đã làm tay tôi đỗ mồ hôi.
Tôi cảm thấy lo lắng và hào hứng, cảm xúc lẫn lộn khiến hai vai và dạ dày tôi thêm đau.
Có lẽ thôi nên đợi cảm giác này đi qua. Đợi nó trở nên tốt hơn. Có lẽ khi đó tôi không còn cảm thấy xấu hổ nữa.
Đương nhiên, không có cách nào mà tôi có thể tiếp tục chờ đợi.
Ngay lập tức, tôi bấm gọi.
Mất một lúc thì Shimamura mới trả lời.
"Ưm, vâng...Alo?"
Phản ứng của cậu ấy mang vẻ yếu đuối, cứ như những mẫu giấy vụn cọ sát nhau vậy.
Chính là nó, giọng của Shimamura. Nhanh chóng, tôi đứng dậy và duỗi thẳng lưng ra.
Ít nhất đó là điều mà tôi nghĩ tôi sẽ làm; thực tế, sự thiếu tự tin khiến lưng tôi gù xuống.
"Ừm...Ch-chào buổi sáng."
Tôi chỉ có thể thốt ra được như thế, và cổ họng tôi đang muốn nổ tung.
"À...Adachi... Có chuyện gì à?"
Giọng của cậu ấy như nửa tỉnh nửa mơ vậy. Tôi biết Shimamura không thuộc kiểu người dậy sớm vào buổi sáng. Tôi nhìn đồng hồ và nó chỉ bây giờ là gần 6 giờ sáng. Cậu ấy đang mệt, cũng như bất kì người nào vào thời gian này. Lẽ ra tôi nên suy nghĩ kĩ trước khi gọi cho cậu ấy. Sao tôi lại bất cẩn thế này.
Một lần nữa, mồ hôi túa ra phía sau lưng tôi.
"Xin lỗi. Có phải cậu, ừm, đang ngái ngủ không?"
"Ừm. Đúng thế."
Câu trả lời của cậu ấy nghe có vẻ khá chậm chạp. Tôi nghỉ nếu trong khoảng mười giây tiếp theo mà tôi không nói gì, tôi có thể sẽ nghe được tiếng ngáy của Shimamura.
"Tớ gọi lại cho cậu lát nữa nhé."
"Không, không, Ổn mà...Thế, có chuyện gì à?"
Cách nói chuyện của Shimamura hầu như không thay đổi gì cả. Không, phải nói đây là Shimamura thường ngày.
Tôi thì vẫn cư xử một cách bối rối như mọi khi. Khoan... Hả?
Điều đó có nghĩa là cả hai chúng tôi vẫn bình thường à?
Có điều gì đó giúp tôi bình tĩnh lại. Tôi không phải làm bất cứ điều gì mới mẻ hay khác biệt so với trước đây cả. Không, tôi cần nói chuyện với cậu ấy như bình thường với đôi mắt xoay mòng mòng.
Hừm... Theo một cách khách quan thì, tôi thực sự đã làm như vậy khá thường xuyên, đúng không?
"Này, ừm..."
"Hửm?"
Tối qua tôi đã về nhà bằng cách nào vậy? Tôi đã hành động kì lạ như thế nào? Tôi có còn ý thức không? Tôi có quá nhiều thứ muốn hỏi cậu ấy, trong lúc nghĩ về các câu hỏi liên quan, rõ ràng là có điều gì đó quan trọng hơn nhiều.
Nắm chặt điện thoại, tôi nuốt nước bọt. Giả sử chúng chỉ là một giấc mơ, thì thật là xấu hổ. Nhưng, không, gọi đó chỉ là xấu hổ thì không đủ.
Tôi sẽ sợ hãi suốt đời mất.
Như đang đi qua một ngọn đồi dốc, tôi liền hỏi cậu ấy.
"Chúng... chúng ta, ừm, đang h-hẹn hò nhỉ, đúng không?"
Giọng của tôi cuối cùng vẫn bị ngắt quãng. Sau đó là tôi bị nất, và cuối cùng, tôi bối rối.
Từ trước tới giờ, tôi chưa từng cảm thấy xấu hổ như lúc này.
"Hừm? Đúng, có lẽ vậy."
Tại sao trông cậu ấy cứ như đang nói chuyện với một người lạ thế? Trước khi tôi kịp định hình, hai chân tôi bắt đầu giẫm mạnh lên sàn nhà.
"Hôm qua. Hôm qua, tụi mình..."
"Đúng. Cậu đã tỏ tình với tớ tối qua."
Ngôn từ của cậu ấy thốt ra một cách nhanh chóng. Chúng thật nhẹ nhàng. Nó gần giống cảnh cậu ấy cầm một quả bóng bay và đẩy nó lên không trung vậy.
Nhưng quan trọng hơn, điều đó đã chứng minh, rằng đó không phải giấc mơ.
Những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua, thật sự, kết nối với ngày hôm nay.
Tôi cúi đầu, như đang cảm ơn thế giới này về mọi chuyện đã xảy ra.
"Mong... mong cậu chiếu cố."
"À, ừ. Hân hạnh"
Ở đầu dây bên kia, tôi có thể nghe tiếng Shimamura lắc đầu lên xuống.
Ý tôi là, tôi hiểu rồi. Cậu ấy đang rất mệt khi vừa mới thức dậy. Thế nên, thế nên, tôi nghĩ cậu ấy cũng đang cảm thấy... thế nào nhỉ... hào hứng? Hoặc thứ gì đó giống như vậy. Khoan đã, không. Không, không, không. Điều này không đúng chút nào. Tại sao tôi lại im lặng? Nếu tôi muốn thứ gì đó, tôi phải sẵn sàng để hành động.
"Tớ, ờ... Tớ yêu... cậu..."
Bỏ qua những bước chuẩn bị, tôi đã thốt ra những lời đó.
Vào những tình huống như thế này, tôi cảm thấy rằng bản thân có quá ít kinh nghiệm trong cuộc sống.
Điều tệ nhất là tôi thậm chí còn không thể đổ lỗi cho ai. Không, đây hoàn toàn là lỗi của tôi.
"Hể? Ừm, cảm ơn cậu ."
Cách mà cậu ấy kéo dài những từ cuối khiến hai tai của tôi nóng lên. Trước khi tôi kịp nhận ra, cuộc đối thoại của chúng tôi đã trở nên im lặng.
Chúng tôi nên nói gì nữa đâu? Tôi định nói điều gì nhỉ? Tôi cũng không rõ nữa.
Tôi chưa từng nghĩ về nó.
Cái nóng và sự im lặng vẫn đang tiếp tục hành hạ tôi.
"Ừm, vậy thì..."
"Hửm?"
"Ngủ...ngon?"
Thật kì lạ khi tôi lại nói thế vào buổi sáng.
"Tớ sẽ thử."
Tôi có thể cảm nhận miện của cậu ấy rời xa chiếc điện thoại.
Tôi đã nghĩ mối quan hệ của chúng tôi đã có sự thay đổi đôi chút, nhưng có vẻ chúng tôi ít nhiều trở nên giống nhau khi nói chuyện qua điện thoại.
Vậy, đây là mà nó đã xảy ra à? Tất cả điều này quá khó để tôi có thể nắm bắt.
Ngay lúc này.
Giọng của cậu ấy quay trở lại.
"Tớ cũng yêu cậu."
"...
......
........."
Cuộc gọi kết thúc.
"...
......
...............Hả?"
Gì vậy?
"..............."
Như bị tạt qua bởi con mưa, những giọt nước ấm đọng lại trên mặt tôi.
Ngực tôi cảm thấy trống rỗng, như thể linh hồn tôi sắp sửa tan rã vào hư vô vậy.
Tôi cảm thấy trống rỗng.
Chỉ mỗi phần cổ của tôi còn nguyên vẹn.
Cảm giác này bắt đầu lan qua khắp cơ thể tôi.
Tôi đỗ gục về phía trước. Khuỷu tay và đầu gối của tôi tiếp xúc với sàn nhà, làm tôi trông giống như đang bò bằng bốn chân. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, sự xấu hổ đã ngập tràn trong tôi khiến tôi muốn lăng qua lăng lại trong khi giữ đầu tôi đập vào tôi, làm tôi chẳng thể suy nghĩ được gì cả. Ấn cả hai ngón tay vào mắt tôi. Tôi cố gắng chịu đựng những gì tôi vừa trải qua. Chỉ cần. Chỉ cần. Chỉ cần bình tĩnh.
Nó cứ như vậy cho tới khi tôi đến giới hạn của mình.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!"
Cách mà tôi ngọ nguậy trên sàn nhà thật giống một chú chim vừa bị bắn khi đang bay trên trời.
Một ngày hè vào giữa tháng Tám. Tiếng ve sầu bắt đầu ở khắp nơi.
Một chương mới của cuộc đời tôi bắt dầu, một chương mơ hồ nhưng lại ngọt ngào.
Tôi lại thấy mình ôm đầu, thắc mắc liệu đó có phải là một giấc mơ hay không. Tất cả mọi thứ diễn ra theo cách tôi mong muốn, cũng vì thế mà tôi cảm thấy vô cùng lo lắng. Trong tâm trí tôi lúc này, đó phải là cách mà thực tế vận hành. Thế giới này khộng tốt bụng và dịu dàng, mà ngược lại, lạnh lẽo và ác độc.
Nên tôi tự hỏi, có lẽ tôi đã nhầm về thế giới này?
Có lẽ thay vì độc ác, thế giới này không quan tâm gì đến chúng ta.
Thậm chí thế giới này là gì? Thực tại là gì?
Kết luận của tôi là tất cả những gì đang xoay quanh chúng ta.
Môi trường, không khí, các mối quan hệ của con người, mọi thứ bên ngoài Trái Đất, toàn bộ vũ trụ.
Tất cả mọi thứ hầu như không hề quan tâm đến những cá nhân nhỏ bé và khốn khổ.
Thực tại không hề quan tâm đến chúng ta. Nó hoặc là có ác ý hoặc không cũng cấp cho chúng ta bất kì sự hỗ trợ nào. Tất cả mọi thứ đã xảy ra trên thế giới này có điểm tương đồng. Đỗ một chuỗi số sáu dài bằng viên xúc xác không có nghĩa là có ai đó dã dàn dựng nó, hoặc khi bạn không thể ngừng đỗ số một.
Những điều tốt đẹp đang liên tục đến với tôi như lúc này cũng không có nghĩa là tôi cảm thấy lo lắng về những gì sẽ xảy ra trong tương lai.
Đương nhiên, trái lại, cũng đúng là những bất hạnh lặp đi lặp lại không đảm bảo rằng mọi thứ rồi sẽ trở nên tốt hơn.
"Nhưng..."
Ngồi quỳ gối, tôi ngọ nguậy từ bên này sang bên kia. Tôi biết là không việc gì phải lo lắng cả, nhưng không phải vì thế mà tôi cảm thấy bớt lo lắng hơn. Tôi có nên gọi lại cho cậu ấy vào buổi trưa không? Hỏi cậu ấy rằng cậu ấy y...yê...yêu tôi tới mức nào? Tôi cảm thấy tóc của mình đang đập vào trán. Tại sao tôi lại đi tự đánh bản thân mình mỗi khi tôi cảm thấy xấu hổ thế nhỉ?
Tôi gần như không nói được gì. Như một miếng rong biển bị ướt. Trái ngược với sự nhanh nhẹn và đúng với trọng tâm. Tôi không thể nào giữ bình tĩnh khi ởbên cạnh nói chuyện với Shimamura sao? Tôi đã từng rất bình thường, ở quá khứ, nhưng bây giờ, tôi không thể như thế nữa. Tại sao vậy? Tôi nhận ra mình đang ngồi ôm đầu gối và suy nghĩ. Khi tôi lớn lên, những điều tôi không thể làm được ngày càng nhiều. Đó không phải là cách nó được cho là sẽ diễn ra. Tôi dã từng nghe ai đó nói vậy.
"......."
Tôi thở dài.
Kết luận lại là tôi rất muốn Shimamura yêu tôi.
Đó là lí do tại tôi luôn cố gắng lựa chọn cẩn thận từng chữ một. Đó cũng giải thích cho việc lúc trước, tôi có thể nói chuyện một cách trôi chảy hơn; tôi không suy nghĩ nhiều về những gì tôi sẽ nói. Một phần trong tôi thực sự thắc mắc liệu cách tiếp cận đó có thể hiểu được cậu ấy nhiều hơn không?
Tôi có nên thử không. không cần để tâm mà thay vào đó nói ra suy nghĩ của tôi?
Chỉ cần trả lời một cách ngẫu nhiên mỗi khi cậu ấy hỏi tôi điều gì đó?
Không. Tôi không thể làm điều đó. Tôi có thể làm việc đó với người khác, nhưng không phải với cậu ấy.
Tương tác với người khác quả thật rất khó.
Những thứ mà tôi hướng tới sau này thậm chí còn khó hơn thế nữa.
Chống cằm lên đầu gối, tôi nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. Tôi dã nhận thức rõ hơn về tham vọng to lớn của tôi, tầm vóc của ước mơ vẫn còn ngoài tầm với của tôi. Tôi như một con gà, chạy vòng quanh một phấn khích trong khi lại chẳng thể cảm nhận được thứ gì là thật cả.
Tôi thực sự không thể bình tĩnh lại được.
Giả sử tôi vẫn còn giữ một thái độ như lúc trước, vẫn còn một con người như lúc trước, liệu mối quan hệ của chúng tôi đã rẻ theo một hướng khác? Tôi chỉ có thể cho rằng là như vậy.
Liệu mọi thứ có thể diễn ra suôn sẻ hơn với chúng tôi? Liệu mọi thứ có trở nên đỡ ngượng ngùng hơn?
Tôi đang suy nghĩ những chuyện như thế.
Có quá nhiều khía cạnh mà tôi cho rằng vượt quá sự giúp đỡ.
Đó là một điều rất đỗi bình thường với con người, phải không, khi tôi cảm thấy như vậy?
"Hàà..."
Vì lí do gì đó, tôi muốn nghe giọng của Shimamura khi tôi nghiêng về phía trước.
Tại sao lại thế nhỉ? Nếu phải đoán, tôi sẽ nói vì làm như thế thì tôi có thể nghe được nhịp tim của chính mình và cảm thấy nhớ cậu ấy nhiều đến mức nào.
Tự hỏi liệu tôi có nên gọi cho cậu ấy không, tôi tìm lấy điện thoại. Ô, nhưng thay vì gọi cho cậu ấy, tôi có thể đến gặp cậu ấy mà? Sẽ ra sao nếu như tôi đến nhà cậu ấy và chúng tôi-
"Không được."
Tôi nhanh chóng loại bỏ dự định đó.
Tôi thậm chí không thể tưởng tượng bản thân sẽ tự làm mất mặt chính mình đến mức nào nếu tôi làm điều trong tình trạng hiện tại.
Dành một chút thời gian để lấy lại tinh thần. Và sau đó, tôi sẽ đến gặp cậu ấy.
Đặc biệt là kì nghỉ hè sắp kết thúc rồi. Không cần biết tôi có thích hay không, tiến về phía trước, chúng tôi đều gặp nhau mỗi ngày. Tôi cần chuẩn bị cho việc đó.
Tựu chung lại, tôi có cảm giác mình sẽ phải mất một khoảng thời gian để có thể quen với việc sẵn sàng để trò chuyện trực tiếp cùng cậu ấy mọi lúc.
Thế nên, trò chuyện qua điện thoại có lẽ sẽ ổn thôi. Lặp lại điều đó, tôi dùng tay-cùng với tay đã được duỗi ra từ nãy đến giờ-nắm lấy điện thoại.
Chỉ có một thứ mà tôi muốn làm rõ. Chỉ có một mà thôi.
Lần này, chỉ mất vài giây để Shimamura bắt máy.
"À. Shimamura..."
"Chào buổi sáng."
Giọng của cậu ấy nghe rõ hơn lúc ban nãy, khi vừa ngủ dậy. Đó là giọng bình thường của cậu ấy.
Ngay lập tức, hai má tôi bắt đầu ngứa lên khi tôi đáp lại lời cậu ấy.
"Chào buổi sáng. Ừmm... cậu dậy rồi à?"
"Ừm? Cậu nghĩ bây giờ là mấy giờ rồi?"
Cậu ấy trả lời tôi cùng với tiếng cười khúc khích. Nhìn đồng hồ, chỉ vừa mới qua mười giờ sáng.
Khoan đã nào, điều đó không có nghĩa gì cả, vì hiện tại đang là kỳ nghỉ hè, sẽ không có gì lạ nếu bây giờ cậu ấy vẫn còn đang ngủ.
"Thế, có chuyện gì à?"
"Ừm, để tớ nghĩ đã..."
Tôi đang nghĩ đến việc mở đầu cuộc trò chuyện một cách bình thường, như là hỏi cậu ấy đã làm xong bài tập hè chưa hay những thứ khác. Cuối cùng thì tôi cũng bỏ qua hết tất cả và đi thẳng vào chủ đề chính.
Càng chờ đợi lâu, tôi lại càng làm bản thân xấu hổ. Đó là những gì tôi nghĩ.
"Hồi nãy, cậu, ừm...cậu nói...."
Tim tôi đang đập cực kì nhanh, tôi có cảm giác chỉ vài giây nữa thôi, nó sẽ văng ra ngoài mất.
"Tớ... yêu cậu..."
"À, ừ. Cảm ơn cậu nhé."
"Hể, không, không phải thế. Ý tớ không phải như vậy."
"Không phải như vậy à? Ừm, sốc thật đấy."
"K-Không, không. Không, không, không. Ý tớ là cậu, Shimamura, cậu đã...."
"Tớ á?'
"Đúng, cậu. Cậu đã nói là cậu... yêu tớ..."
Đó là lời của cậu ấy, nhưng mà nó giống như là lời của tôi vậy.
Ôm đầu gối và người tôi cứng như một tấm ván gỗ vậy. tôi cố gắng để chịu đựng cơn sóng thần của sự xấu hổ đang cuốn qua tôi. Da của tôi đang bắt đầu nóng lên.
"Hửm? Tớ có nói vậy hả?"
"Hể?"
K-khoan đã nào. Đừng có đùa chứ.
Tôi đã không hét lên như thế. Nhưng, tôi nghĩ như vậy.
Có phải cậu ấy quá xấu hổ để thừa nhận nó không? Ban đầu tôi cho rằng là như vậy. Tuy nhiên, sau một khoảng lậng, điều đó nghĩa là cậu ấy thực sự không nhớ gì cả.
"......"
Tôi không còn ý nghĩ bảo câu ấy đừng đùa nữa.
"...Adachi này. Cậu đang giận à?"
"À..."
Tôi nuốt những lời mình định nói.
"Tớ không... Tớ không có giận đâu."
"Cậu chắc chắn đang giận. Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng, tớ thực sự không nhớ mình đã nói thế."
Cậu ấy đã nhìn thấu tôi. Mặc dù không đến mức phải gọi là tức giận, nhưng chắc chắn là tôi đã mất bình tĩnh. Tôi nghĩ, Shimamura sẽ không tốn công để ý đến điều đó, nên cậu ấy mới nghĩ tôi đang giận.
Chính là ở cái khả năng đối đãi với người khác của cậu ấy đã khiến tôi nhận thức được sự khác biệt về kinh nghiệm giữa cả hai như thế nào.
Chính là ở cái khả năng trong việc đối xử với người khác đó của cậu ấy đã khiến tôi nhận thức được sự khác biệt về kinh nghiệm giữa cả hai lớn đến nhường nào. Nếu như tôi không phải cậu, không quá khó để hình dung ra được cảnh tượng tôi bị bao vây bởi những suy nghĩ không hồi kết, để rồi cuối cùng lại chẳng thể nói được nổi một câu nào.
"Tớ không có giận đâu, thật đấy. tớ..."
"Có thật không đấy?"
Cậu ấy thực sự hiểu tôi một cách đáng kinh ngạc. Việc này khiến tôi rẩt vui. Tôi như được lắp đầy bằng trong sự hạnh phúc. Nhưng niềm hạnh phúc thôi thì không đủ. Tôi cần thêm nữa.
"Thế thì, cậu có thể... nói lại một lần nữa không? Ngay bây giờ luôn?"
Tôi biết là đây là một yêu cầu quá đáng, nhưng, tôi mặc kệ. Nếu cậu ấy không nhớ, thì cậu ấy có thể làm lại nó mà. Tôi nghĩ vậy.
Nói vậy chứ, như thế không có nghĩa là trong cuộc sống không tồn tại những trường hợp mà cơ hội được làm lại của chúng ta dường như là không có, bởi vì thực ra chúng khá là nhiều đấy.
Điểm khác biệt ở đây là vẫn chưa muộn đến cái mức mà nó không thể rút lại được nữa.
"Ừm... Việc đó có hơi, cậu biết đấy..."
Sự rung động nhỏ trong giọng nói khiến tôi có cảm giác cậu ấy đang xấu hổ.
"Nó hơi xấu hổ, cậu không nghĩ thế à?"
"C-cố lên."
"Cảm ơn, nhưng cậu có cổ vũ thì tớ cũng..."
Tôi ngồi thẳng dậy và đứng thẳng lưng.
Nghĩ lại thì, đây có phải là đầu tiên có người nói yêu tôi khong nhỉ? Thành thật mà nói thì có lẽ là như vậy.
Tôi thậm chí không thể nhớ rằng gia đình mình có bao giờ nói vậy với tôi không nữa.
Điều đó giải thích tại sao tôi lại cảm thấy hồi hộp như lúc này, tôi dường như đang kì vọng vào điều sắp sửa diễn ra. Sự phấn khích tột độ dường như vượt quá sức chịu đựng của tôi.
Tôi cảm thấy mất kiên nhẫn. Mất kiên nhẫn đến mức tôi không thể tập trung trong vài giây chắc chắn sẽ khiến tôi suy sụp. Hiểu được điều này, tôi cố gắng giữ bình tĩnh bằng cách thở chậm lại.
Nhưng chỉ được một lúc, tôi đã hoàn toàn ngừng thở.
"Tớ yêu cậu, Adachi."
Giọng của cậu ấy - vẫn ấm áp như mọi khi - nhanh chóng nhấm chìm tôi.
Tôi là một cái ấm đun nước, tôi thực sự phun ra hơi nước.
Ý tôi là, tôi không phải là cái ấm đun nước, nhưng vào tôi gần giống như nó.
Khoan đã, nếu tôi có thể phun ra hơi nước, thì tôi có phải là cái ấm đun nước không nhỉ?
Tất cả những điều này thật vô nghĩa.
Tất cả những gì tôi biết là bên trong cơ thể tôi đang rất nóng, nóng tới mức tôi có thể sẽ tan ra thành nước chỉ trong vài giây nữa thôi.
"Tớ nghĩ là tớ yêu cậu nhiều lắm nên mới ngại nói ra."
"Điểm...điểm nào?"
"Hửm?"
"Cậu thích tớ ở điểm nào?"
Tôi chỉ hỏi cậu ấy điều này thôi bởi vì tôi biết đây là thời điểm thích hợp để tôi chủ động. Tôi có thể cảm thấy Shimamura đang rất bối rối.
"Hừm... chắc là khi cậu không hỏi tớ những câu hỏi như thế?"
Cậu ấy bật cười sau khi đưa ra câu trả lời.
Gì thế này, tôi chẳng hiểu gì cả.
"Ừm,tớ không hiểu ý cậu cho lắm."
"Xin lỗi cậu. Tớ không nên né tránh câu hỏi đấy như thế nhỉ..."
"Né tránh câu hỏi đấy" ý cậu ấy là sao? Tại sao cậu ấy lại nói như thế? Điều đó khiến tôi cảm thấy khó chịu.
"Vậy là không có điểm nào hết à."
"Hể? Có chứ. Có mà. Chỉ là... cậu hỏi đột ngột quá nên tớ chưa kịp suy nghĩ được gì hết."
"Tớ hiểu rồi..."
Cũng đúng, nếu tôi được ai đó hỏi tôi có thích chocolate không, tôi có thể trả lời ngay lập tức. Vì chocolate được gọi là đồ ngọt. Vì vậy, bạn sẽ có nhiều ý kiến hơn nếu bạn suy nghĩ sâu về nó nhưng vấn đề là bạn không cần thiết để làm vậy. Bạn nên luôn sẵn sàng liệt kê một vài ưu điểm của người mà bạn yêu.
Vậy là Shimamura thực sự không có suy nghĩ gì về tôi sao?
"Còn cậu thì sao, Adachi? Cậu có thích tớ ở điểm nào không?"
"Có, có chứ. Tớ có thể kể ra nhiều lắm."
Tôi tự tin là tôi có thể lấp đầy cả môt cuốn sổ ấy chứ. Thực ra, tôi đã làm thế rồi.
"Thật á? Chà. Sốc thật đấy."
"K-không. Không có gì đáng để sốc đâu."
Chỉ cần trò chuyện với nhau thôi mà tôi lại nhớ đến giấc mơ chúng tôi hôn nhau.
Có rất nhiều điều khiến tôi yêu cậu ấy. Rất, rất nhiều.
"Hừm... vậy là rất nhiều hả?"
"Đúng, nhiều lắm."
Tôi cũng không bất ngờ lắm nếu như tôi có thể kể về cậu ấy nhiều hơn kể về chính bản thân tôi.
Dĩ nhiên ai lại đi kể lí do mình yêu bản thân chứ, ý tôi không phải như vậy. Vấn đề ở đây là tôi yêu cậu ấy. Rất nhiều.
"Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu nhé."
Có điều gì đó trong câu trả lời khiến tôi cảm thấy cậu ấy hiểu rõ những gì tôi nói.
"Thật tuyệt khi có ai khác nói với mình những điều mà ngay cả chính bản thân mình cũng khó có thể nhận ra nhỉ."
Câu nói này không giống như cậu ấy đã suy nghĩ từ trước.
Và vì một nguyên nhân nào đó, tôi có cảm giác bản thân tôi cũng nằm trong những điều mà cậu ấy không hề nghĩ đến.
Đau quá. Nó khiến tôi thát vọng.
"Nè, lần tới khi chúng mình gặp nhau, cậu có thể nói không? Kể ra những điểm cậu thích ở tớ?"
Mặc dù vậy, cậu ấy vẫn muốn ở bên tôi.
Tim tôi đập chưa từng đập nhanh như lúc này.
"Đ-được chứ. Tất sẽ cố gắng!" Tôi đồng ý một cách nhiệt tình. Mặc dù tôi không nói ra, nhưng tôi cũng muốn được ở bên cậu ấy.
"Hehe. Vậy nhé, tớ rất mong chờ đó."
"Ừm!"
Tôi phải cố gắng đáp ứng kì vọng của cậu ấy mới được.
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện thêm khoảng một chút nữa. Cuối cùng, tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Cảm giác này gần giống với lo lắng, ngoại trừ việc nó không mang tính tiêu cực.
Khoan... Từ từ đã.
Bây giờ tôi mới nhận ra, hình như cậu ấy chưa nói với tôi là cậu ấy yêu tôi ở điểm nào?
Không phải tôi quá bận tâm đâu. Tôi không có đủ can đảm để giận cậu ấy chỉ vì điều đó đâu.
Ehehe. Hehe
Tôi nghe thấy tiếng cười của ai đấy.
Nhìn xung quanh phòng, tôi mất vài giây để nhận ra tiếng cười đấy là của mình. Tôi đang cười.
Tiếng cười của tôi kì quái thật đấy. Nghe được nó lại khiến tôi buồn cười thêm.
Tôi đã từng ngồi ở giữa phòng, siết chặt lấy đầu gối. Từ khi mà trông tôi lại như thế này nhỉ?
Tại sao nhỉ? Bởi vì tôi dành phần lớn thời gian như vậy mà.
Từ khi còn bé, tôi đã luôn tệ trong việc mở lòng với người khác. Mặc dù những đứa trẻ xung quanh tôi cũng chẳng biết gì về thế giới bên ngoài cả, nhưng giữa chúng và tôi có sự khác biệt, đó là chúng có thể hòa đồng. Tại sao lại thế nhỉ? Có phải chúng tôi được sinh nhưng với sự khác biệt về linh hồn không? Nhưng mà con người có thật sự có linh hồn không nhỉ?
Nếu có, thì chúng đến từ đâu vậy?
Giả sử nó được cha mẹ ban tặng, thì bạn có thể đỗ lỗi cho tất cả mọi điều sai trái lên họ được không?
Dĩ nhiên là không rồi. Bạn dĩ nhiên không thể làm như vậy được.
Cũng như cách mà bạn di chuyển đôi tay của chính mình, bạn đã được chọn để làm những điều tốt đẹp.
Trong trường hợp của tôi, tôi đã không làm những điều tương tự.
Tôi chỉ ngồi một chỗ trong cái hố đen kịt.
Đó là sự lựa chọn của tôi, là cách sống mà bản thân tôi chọn. Chính vì thế, việc thoát ra khỏi cái hố đó cũng là quyết định của tôi khi giờ đây tôi đã có thể tiến bước để mở cánh cửa đó.
Trước mặt tôi là bầu trời rộng mênh mông, mặt trời ở đằng xa.
Bây giờ là đầu tháng Chín. Trường học sẽ bắt đầu vào hôm nay.
Quay về lại hồi năm nhất, tôi còn không thèm tham gia lễ khai mạc mà dành thời gian nhàn rỗi ấy để làm việc khác. Cũng vì thế, tôi chẳng bao giờ đến lớp cả, tôi bị tụt lại sau các bạn cùng lớp. Mặc dù vậy, tôi lại không cảm thấy hối hận một chút nào cả. Tôi còn chẳng thèm nghĩ về nó.
Nhưng tại sao? Bởi vì tôi làm vậy nên tôi mới có cơ hội để gặp Shimamura.
Đơn giản là việc đó dẫn ánh mặt trời thắp sáng trong thế giới của tôi.
Đối với tôi, Tháng Chín chính là một năm mới.
Một năm mới cùng với Shimamura được bắt đầu.
Tôi lấy xe đạp ra và bắt đầu chạy đi. Nhưng, tôi không đi thẳng đến trường. Tôi đi hướng ngược lại.
Dù tôi không thể nhìn thấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được. Đó chính là nụ cười của Shimamura.
Nó rất chói lóa, sáng hơn cả ánh sáng mặt trời khi lên cao. Tôi tiến lại gần vươn tới nó.