Adachi to Shimamura

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Volume 3 - Chương 1: Chọn chocolat cho mình.

Đối với tôi thì bây giờ vẫn đang là mùa đông, mặc cho mọi người xung quanh có nói gì đi nữa. Những dấu hiệu nằm ở khắp muôn nơi—trong không khí, trong những đám mây. Tôi có thể nhận biết qua cách mà mũi tôi nhanh chóng bị lạnh, hoặc như cách mà hai hàng mi tôi bắt đầu rũ xuống trong lớp học… Được rồi, có thể cái cuối cùng là một triệu chứng quanh năm. Nhưng kể cả vậy, thì vẫn có cái gì đó ở mùa đông làm tôi dễ chiều theo thói quen mà ngủ gật, mặc cho tôi đã ngủ được bao nhiêu tiếng vào đêm trước đó. Có thể chỉ là cơ thể tôi đang muốn ngủ đông. Làm được tôi cũng làm.

Đang là ngày 4 tháng 2—vẫn chỉ là một buổi chiều bình thường khác. Giờ học cuối cùng cũng kết thúc, và không khí bên trong lớp cũng nhẹ nhàng và vui tươi theo. Ngay đúng giây phút chuông reo, một nhóm kha khá người đã đứng phắt dậy và phóng đi tham gia hoạt động câu lạc bộ hoặc là gì gì đó. Dẫu thế vào cùng lúc đó, tôi không thể thích thú nổi cái luồng khí lạnh xông vào lớp thế chỗ cho các cô cậu học trò đã chạy ra ngoài hành lang. Brrr. Tôi không tưởng tượng nổi cảnh bản thân tôi hào hứng xông thẳng vào cái thứ đó.

Bởi kì nghỉ đông đã kết thúc, nên chỗ ngồi cũng chúng tôi cũng đã được sắp xếp lại, hệt như vào thời điểm nửa năm trước sau kì nghỉ hè. Kết quả là, tôi đã bị trộn từ chính giữa lớp lùi về phía sau gần cánh cửa. Cá nhân tôi đã khá vui khi tạo thêm được khoảng cách giữa bản thân và bục giảng; chắc là từ giờ thì giáo viên sẽ không còn lườm tôi mỗi lần mà tôi ngáp nữa. Xui xẻo thay, sự tự do này đi kèm một cái giá: một cơn gió mạnh lạnh ngắt vào mỗi lần cửa mở. Chuyện đó làm tôi phải cảnh giác hơn là tôi muốn.

“Giờ thì…”

Kế hoạch sau giờ học của tôi là gì nhỉ? Về thẳng nhà? Hay là đi kiểm tra Adachi có gì đó cần nói không?

Chúng tôi đã bắt đầu bước qua một tháng mới, ấy vậy mà Adachi vẫn chưa thôi cư xử kì lạ. Nhưng nghĩ lại, hình như cậu ấy cũng chỉ cư xử bình thường trong khoảng chừng một tháng sau cái ngày tôi gặp cậu. Vậy nên, nếu chỉ dựa theo kiến thức của tôi, có khả năng sự kì lạ đó mới là bình thường của cậu ấy. Hoặc có thể cậu ấy sẽ bình tĩnh lại thôi khi mùa hè tới. Ôi, Adachi, tớ nên làm gì với cậu đây ta?

Cậu ấy nhìn tôi qua phía sau vai, và ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Cậu ấy đứng hình; tôi nhìn cậu ấy trân trân như con nai đứng trước đèn pha, quyển sách giáo khoa của tôi lơ lửng phía trên cặp tôi đang mở một cách khó xử. Chúng tôi đang quá xa nhau để có thể bắt đầu một cuộc trò chuyện, nhưng cứ bốn mắt nhìn nhau thế này cũng không phải cách giải quyết hay gì cho cam. Và rồi, trước khi tôi kịp tỉnh, Adachi quay mặt đi và bắt đầu nghịch phần tóc mái, thế là tôi quay lại công cuộc dọn dẹp sách vở.

Dạo gần đây, tôi cảm giác thật sự rất khó để có thể nắm bắt được quan hệ bạn bè của tôi với cô nàng.

Cậu ấy thường hướng về tôi bằng những cái nhìn xa xăm trong giờ ăn trưa hay lúc tan trường. Nhưng mà trong lớp học thì không bao giờ, bởi mọi người sẽ trông thấy cậu ấy. Thay vào đó, cậu ấy lại trong như đang trải qua cơn mất kiểm soát yên lặng nhất lịch sử. Trong một phút cậu ấy chẳng vì lí do gì đỏ ửng mặt lên, và một phút sau đó, cậu ấy tì mặt mình vào quyển sách, hoặc là phủ tóc mình không ngừng nghỉ. Hoàn toàn mất bình tĩnh. Đương nhiên, những thứ đó xảy ngay trong tầm mắt tôi, bởi bàn cậu ấy đã được chuyển đến giữa lớp vào đúng chỗ ngồi của tôi trước đó. Do cậu ấy cứ lắc lư qua lại, tôi chỉ dám tưởng tượng sự trắc trở mà cô bạn ngồi sau lưng cậu ấy phải chịu khi muốn chép bài trên bảng.

“X’chào, Sii-ma! Tui đây, Hii-no đây!” – một giọng nói tỏa nắng đi cùng với một làn da gợi nắng tương đương gọi tới—ý tôi muốn nói chủ yếu là rám nắng.

 Tất nhiên rồi, đó không là ai khác ngoài Hino, khác ở chỗ là cậu ta đang cố gắng (và đã thất bại) giả một ngữ điệu người nước ngoài. Nhắc đến chuyện đó, tôi bỗng nhớ ra là cậu ấy đã đi ra nước ngoài với gia đình vào Đầu năm. Trong khi tất cả chúng tôi run người trước cái lạnh mùa đông, thì cậu ấy trông như vừa mới bước ra từ bãi biển.

“Cái đấy là giọng người Úc đấy à?” – tôi hỏi.

Có lẽ là Hino đã trở về Nhật mà không phải chỉ bị rám nắng.

“Gái có để ý là tên của gái nghe sẽ giống như tên thương hiệu khi được phát âm theo kiểu tiếng Anh không?” – Hino hỏi. “Tụi này vừa mới bàn vụ đó đấy.”

Bên cạnh cậu ta, Nagafuji tâm đắc gật đầu. Tôi vô thức tự hỏi làm sao hai người họ có thể đi đến kết luận đó được.

“Ồ, nhưng mà, “Shimamura” vốn đã là tên thương hiệu rồi, nhỉ? Cách viết cũng y hệt luôn.”

“Không, sự thật là nó không phải!”

Nagafuji vẫn tiếp tục gật đầu, nhưng tôi chẳng biết con bé đang tán thành với ai.

“Mà thui, tui chỉ ghé ngang chào hỏi xíu. Bái bai!”

Với một cái vẫy chào, Hino rời khỏi lớp học, cánh tay rám nắng của cậu ta tương phản rõ so với mùa đông ám sắc trắng ở Nhật ngay lúc này. Nagafuji trừng mắt nhìn theo cậu ta, rồi ngưng lại và quay lưng như thể vừa nghĩ ra chuyện gì. Chẳng giống như nửa kia của mình, da cậu ta trắng như cương thi.

“Dạo này có ném nó không?” – cậu ấy hỏi, đẩy cặp kính lên cao hơn trên sống mũi.

“Hả?”

Cậu ta vẫy tay hướng xuống giả một động tác ném, mặc dù tôi đã bị phân tâm bởi độ nảy của ngực cô nàng. Cậu ta đang nói cái quá…? Ồôôô, cái boomerang. Phải rồi.

“Ồ, có, tất nhiên” – tôi nói. “Em gái tớ, ờ… thích nó lắm.”

Hoặc ít nhất đó là lời con bé nói. Hãy đừng bận tâm rằng tôi có thể cảm nhận được cô “em gái” đó đang nhìn tôi ngay lúc này.

“Nói với nó là chúng ta có thể lập một cuộc thi ném khi nào nó đã luyện đủ.”

“Ồ, ờ… được thôi” – tôi nói.

Nghe thế, Nagafuji đi đuổi theo Hino, bỏ lại tôi cùng với một lời hứa tôi không thể nào giữ nổi. Tôi thật sự không thể tưởng tượng cảnh Adachi đăng ký tham gia cái “cuộc thi ném” này, nên nếu Nagafuji muốn có bạn chơi boomerang cùng, thi cậu ta tốt hơn nên đi hỏi Hino.

Nói vậy thôi, chứ tôi linh cảm rằng Hino hẳn cũng sẽ không chiều theo đâu, hệt như cách mà Nagafuji chưa từng đi câu cá bao giờ ấy. Nhưng hai người họ vẫn sẽ là bạn tốt của nhau, dù không cùng nhau chia sẻ 100% cuộc đời. Tôi thích điều đó ở hai người họ, một chút khoảng cách sẽ giúp mối quan hệ trở nên lành mạnh.

“Australia, hờ…?”

Phải thú thật, tôi có một chút ganh tỵ. Chẳng những chưa từng bước chân ra khỏi Nhật Bản, tôi thật chí còn chưa bao giờ được đi máy bay. Ít nhất thì tôi đã được đi shinkansen, tất nhiên rồi, nhưng không hiểu vì sao, tôi lại thấy chúng không thể giống nhau được.

Khi cửa lớp học đã đóng và tôi thôi không còn cảm thấy cái luồng khí buốt xương từ hành lang tràn vào, tôi quyết định cũng đã đến lượt mình đi về nhà. Nhưng, ngay khi tôi bắt đầu đứng dậy khỏi ghế, tôi nhận thấy có ai đó đang lảng vảng gần chỗ ngồi tôi. Đứng hình tại chỗ với khớp gối bẻ cong một nửa, tôi nhìn lên và trông thấy Adachi đứng đó.

“Gì dạ?” – tôi gượng gạo hỏi.

“Ồ… chào đằng ấy” – cậu ấy trả lời, gượng gạo tương đương.

Bởi tôi đã ăn trưa cùng với Hino và Nagafuji, nên đây là lần đầu tiên trong ngày tôi nghe thấy giọng Adachi. Mà nhé, tôi đã có mời cậu ấy đến ăn cùng, nhưng cậu ta đã chạy đi. Có thể thấy rõ là cậu ấy không cảm thấy thoải mái khi ở gần hai người kia.

Tất nhiên không phải là tôi không hiểu chuyện đó. Chỉ vì họ là bạn tôi không có nghĩa họ mặc định cũng thành bạn cậu ấy.

“Nay cậu… rảnh không?” – cậu ấy ngập ngừng hỏi tôi.

“Hửm?”

“Cậu có muốn chắc là đi chơi một chuyến—không, ý là, đi thưởng ngoạn hay đại loại thế?”

Tại sao cậu ta cứ luôn phải đệm vào câu của mình mấy từ như “chắc là” hay “đoại loại” vậy? Và tại sao cậu ta lại có vẻ hoảng loạn vậy?

“Vậy, cơ bản là, cậu muốn đi chơi đâu đó?”

Adachi khẽ gật đầu, và trong một thoáng, tôi đã định nói “Thôi đi, trời lạnh lắm”. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng như thế nghe sẽ rất thô lỗ, nên tôi đã nghĩ sáng suốt hơn. Đối với tôi, phần khó khăn nhất trong bất kì mối quan hệ nào đó là phải lựa chọn từ ngữ. Tôi thì không hề có tài hùng biện để có thể căn chỉnh câu từ của bản thân tại chỗ, thế là tôi phải mất một lúc. Phải chi tôi có thể được chọn lựa từ các ô thoại từ một danh sách định sẵn như trong visual novel.

“Ồ, nhưng nếu cậu bận thì không sao. Nó hoàn toàn chẳng quan trọng hay là gì” – Adachi nói, vẫy vẫy tay như thể một cây cột chắn. Cử chỉ phòng bị này là dấu hiệu phát hiện những người thiếu sự tự tin về cách người đối diện trả lời câu hỏi. Nỗi sự bị từ chối đó chắc chắn sẽ đẩy người được hỏi suy nghĩ đến tình huống xấu nhất và hành động thiếu suy nghĩ. Đồng cảm thật.

Ấy vậy, trong trường hợp của tôi, cử chỉ của Adachi chỉ khiến tôi muốn ghẹo cô nàng.

“Ồ, phải. Siêu bận luôn. Tớ mừng là cậu thông cảm cho tớ” – tôi đùa một cách thân thương.

Xui xẻo thay, trò đùa này không được thấu. Không hề. Không những cậu ấy không cười, mà trở nên khô héo đi. Xấn tới một bước nữa thôi, tôi sợ là cậu ấy sẽ bật khóc luôn. Trong lòng hoảng loạn, tôi nhanh chóng đổi hướng tiếp cận.

“Thôi nè, tới lúc này là cậu phải biết câu trả lời rồi chứ. Đừng làm tớ trông như đứa thất bại mà” – tôi cười, với hy vọng sẽ làm dịu mọi chuyện.

“Xin lỗi” – cậu ấy lầm bầm một cách lúng túng.

Trời ạ, giờ thì tôi đã làm cậu ấy phải xin lỗi. Cảm giác tội lỗi bao trùm lấy tôi. Tại thời điểm này, tôi không còn có thể từ chối cậu ấy mà không gây vài tổn thương nghiêm trọng được.

“Được rồi, nghe này—là tớ đùa thôi. Một trò đùa rất tệ. Tớ xin lỗi vì đã đùa giỡn với cậu như thế, bởi thật sự là tớ muốn đi.”

Ngay lập tức, vẻ mặt căng thẳng của Adachi dịu lại, như thể cơ thể cậu ấy vừa hóa thành thạch dẻo. Cậu ấy là kiểu con gái sẽ trưng cảm xúc ra bên ngoài mặt, và tôi hiếm hoi lại là người trân trọng sự thiếu mơ hồ.

Bản thân tôi, tôi càng lớn càng trở nên phức tạp hơn. Chắc đó là một vấn đề tôi phải để mắt tới.

“Cậu có muốn đi đâu cụ thể không?” – tôi hỏi, dù đã biết chắc rằng câu trả lời sẽ là không.

“Không hẳn, nhưng mà…”

“Nhưng mà?” – tôi vặn hỏi, như thể cậu ấy vẫn còn gì đó muốn nói.

“Tớ muốn kiếm cái gì đó ngọt.”

Adachi hướng mắt nhìn xuống sàn nhà, vùi mặt mình vào bên trong tấm khăn quàng cổ. Phần nửa mặt trên và phần nửa mặt dưới của cậu ấy đi về hai phía khác nhau; ánh mắt hướng về bên phải, và môi cậu ấy nhếch lên tạo thành một nụ cười trừ cứng đơ. Ít nhất thì đấy là một sự phối hợp rất nhuyễn, tôi không tự tin là mình có thể nhại lại được.

“Vậy, cậu muốn kiếm gì đó ngọt ngọt để ăn vặt?” – tôi hỏi. Liệu đường có chữa được cho hiện tượng chẳng biết gọi là gì đang xảy ra trên mặt cậu không?

Vì lí do nào đó, hai vai cậu ấy theo phản ứng khẽ giật lên. “Ờ… phải, ăn vặt.”

“Gì, đồ ăn vặt không đường?”

“Không, không, đường ổn mà” – cậu ấy trả lời bằng một giọng the thé đến mức tôi khó có thể nghe ra từ đôi môi đang trề.

Vì lí do nào đó, cảm giác như thể tôi đang quên mất thứ gì, nhưng mà, kệ đi, ít nhất tôi đã hiểu được đại khái cậu ấy muốn gì. Nếu hai chúng tôi đến trung tâm thương mại, chúng tôi có thể mua hàng tá loại đồ ăn nhanh—rất nhiều trong số đó là đồ ngọt, và một số sẽ ăn ngon. Ồ, hoặc là chúng tôi có thể đi ăn donut lần nữa. Thật sự nghe cũng khá ổn.

Cảm giác thật dễ chịu khi lâu lâu có thể nhớ lại được vài kỉ niệm chấp nhận được. Đến bây giờ tôi đã bỏ lại rất nhiều thứ lại trong quá khứ, và chuyện đó trong tương lai gần vẫn sẽ còn tiếp diễn. Dẫu vậy, miễn là tôi còn có vài khoảng thời gian đủ vui thú để nhìn về, thì với tôi thế là đủ. Mà để dễ hơn, tự tôi phải tạo ra những kỉ niệm đó. Ném một trăm đĩa spaghetti vào tường, bla bla bla.

Tôi quyết định sẽ dành buổi chiều của mình bên cạnh Adachi, người vẫn đang cư xử kì dị như mọi khi.

Phải đó, đây chỉ là một buổi chiều bình thường khác thôi.

-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-

Dựa trên xu hướng tôi chấp nhận chở đôi trên xe đạp của Adachi, chắc là về lí thuyết thì bên trong tôi vẫn còn là một đứa trẻ hư. Tất nhiên, theo lời em gái tôi, thì tôi sẽ luôn là một đứa “trẻ hư” chừng nào tóc tôi còn tẩy… Nhưng, dạo gần đây, tôi chẳng còn biết nên làm gì với nó. Tôi đang nói tóc mình ấy. Với đám chân tóc đang dần lộ ra, nhìn tôi như một cái bánh flan bị cháy.

Tôi nên tẩy lại nó, hay để cho nó dài ra? Dù thế nào, tôi nên chọn một phương án và tập trung vào đó. Tôi không thể cứ mông lung mãi.

Sau khoảng chừng dưới mười phút, chúng tôi đến địa điểm mà Adachi đã chọn: cái trung tâm thương mại to lớn mà tôi cũng cậu ấy đã đến vào Giáng sinh. Cái bãi giữ xe dài rộng thênh thang của nó mờ ảo trong ánh nắng của mặt trời đang lặn.

Tôi và Adachi cũng chẳng phải mấy đứa thiếu niêu duy nhất ở đây. Khá nhiều người đang lượn lờ xung quanh trong bộ đồng phục của những trường khác, tất cả bọn họ đều thở ra khói trắng. Cảnh tượng đó nhắc nhở tôi rằng ngoài trời đang lạnh cỡ nào, và từ đó nó làm tôi ớn lạnh sống lưng. Ôi tôi muốn được tái ngộ với cái bàn sưởi ấm áp ở nhà biết nhường nào. Nhưng theo tình hình này thì đến lúc đó phải còn hàng tiếng nữa, tôi nghĩ trong lòng trong lúc Adachi đang khóa xe đạp.

Vài bước sau khi vào trong trung tâm thương mại, Adachi dang tay ra và véo lấy ngón trỏ tôi bằng mấy ngón tay cậu ấy, ngập ngừng giữ nó trên không. Da cậu ấy ấm như bản thân cái trung tâm thương mại này vậy, nói vậy tức là, rất ấm. Dù thế nào cũng là ấm hơn bên ngoài.

“Được không…?”

Có thể thấy, cậu ấy đang muốn nắm tay. Chà, ít nhất thì cậu ấy cũng đã bắt đầu xin phép trước. Đó là một sự tiến bộ… chắc vậy. Một màu hồng ửng lên dọc theo hai má cậu ấy hình một đường thẳng, chắc là do nhiệt độ thay đổi đột ngột.

“Cứ nắm đi” – tôi gật đầu, và chỉ một nhịp sau, cậu ấy siết lấy tay tôi như một cái ê tô. Cậu ấy nhìn những ngón tay đang đan vào nhau của chúng tôi một chút, rồi đột ngột hạ tay của chúng tôi xuống ngang hông.

Tôi thật lòng không ngại nắm tay với cậu ấy, nhưng thứ làm tôi buồn phiền là cách mà cậu ta quá căng thẳng về chuyện đó. Mặt cậu ấy hướng thẳng về phía trước, như thể mọi thứ từ cổ đổ lên bị đóng băng tại chỗ. Nếu tôi gõ vào má cậu ấy, liệu có tạo ra tiếng vang không? Cậu ta còn là con người chứ? Cậu ấy còn chẳng hề chớp mắt kìa!

“Vậy, chúng ta đi đâu đây? Đi kiếm cái gì đó ngọt?”

“Phải” – Adachi gật đầu cứng đơ.

“Được rồi, vậy, có một tiệm donut nằm ở ngay kia” – tôi gợi ý, bởi hoàn toàn có khả năng là cậu ấy không thể quay đầu nhìn nó được.

Đó không phải chuỗi cửa hàng mà chúng tôi đã đến ở ga tàu, nhưng chỗ đó vẫn khá ổn, theo ý kiến cá nhân. Và, bởi vì donut chứa cỡ 90% là đường, nên cửa hàng này với tôi sẽ đủ làm thỏa mãn cơn thèm của cô bạn tôi. Thế nhưng, tôi có cảm giác rằng, nếu chúng tôi bước vào trong, Yashiro sẽ từ mặt đất chui lên và xếp hàng sau lưng chúng tôi… có không nhỉ?

Adachi đột ngột dừng lại, quay đầu, và nhòm vào bên trong cửa hàng donut—với hai bàn chân nhón lên, tôi không hề nói quá đâu. Cậu ta đang làm cái quái gì vậy? Tôi nhìn cậu ấy một lúc, rồi làm theo, hướng về phía mặt tiền của cửa hàng. Tiệm donut nằm ngay gần lối ra vào chính của trung tâm thương mại, và nó không có quá nhiều tường, cho phép khách tham quan đi ngang có thể nhìn vào quầy trưng bày.

Tất nhiên, như thế này đồng nghĩa với nhân viên có thể nhìn thấy chúng tôi. Tôi cảm nhận được họ đang nhìn—một con bé lạ lùng ngại ngùng, và con bé hiếu kì đang nắm tay nó. Hoặc có thể vấn đề chỉ nằm ở việc nắm tay thôi. Nó thật sự kì lạ thế ư? Hừm. Chắc là vậy thật. Tôi hướng mắt đi chỗ khác.

Chéo ở phía đằng sau chúng tôi là một bảng thông tin in suất chiếu phim trên đó. Một cặp đôi khác giới đứng ngay trước nó, tay trong tay soi nó từ trên xuống dưới. Một chuyện khá là thường. Tương tự, một bà mẹ đang dắt tay đứa con trai nhỏ của mình bước vào một cửa hàng EDION. Bà mẹ nghiêng người sang bên để cho phù hợp chiều cao, và nhìn bà khá mệt mỏi, nhưng ngoài như thế ra thì, phải đó, khá là bình thường. Và rồi là tôi và Adachi… Chẳng phải chúng tôi có hơi quá tuổi để nắm tay sao?

“Nngh…”

Tôi không kịp ngưng mình lại và buông tiếng rên rỉ. Cảm giác như toàn bộ hệ sinh thái tự nhiên đã nhìn thấy chúng tôi và đứng phắt lại. Mọi ánh mắt hướng về hai bàn tay ấm áp buông thả của chúng tôi.

Xui xẻo thay, đã quá trễ để có thể rút lại hay giả vờ là nó chưa từng xảy ra. Thật sự thì, chuyện đó cũng áp dụng cả cho nhiều thứ khác. Đối với các mối quan hệ, thì việc kết thúc chúng khó khăn hơn gấp ngàn lần là bắt đầu. Lấy ngay chính khoảnh khắc này đây làm ví dụ: liệu tôi có thể rút tay mình về ngay tại đây và ngay bây giờ không? Không. Cuộc đời tôi đã dẫn tôi đến tình huống này, và tất cả những gì tôi có thể làm là trôi theo dòng chảy và xem nó sẽ cuốn mình về đâu.

Sẽ mất rất nhiều cam đảm và lòng tin để có thể tháo con tàu này ra khỏi đường ray định sẵn—và đó là nhứng thứ xa xỉ mà tôi đơn giản là không hề có.

“Thôi” – Adachi lầm bầm bằng giọng nhỏ xíu, rồi nhìn sang tôi vẻ bất an, thứ mà dạo gần đây cậu ấy rất hay làm. Hồi hai đứa mới gặp nhau, cậu ấy từng thoải mái hơn rất nhiều, nhưng hỡi ôi. “Xin lỗi nhé, nhưng thật sự là tớ… không có hứng thú.”

“Được thôi”. Tôi không biết được như thế nghĩa là sao, nhưng tôi quyết định vẫn sẽ cứ chấp nhận nó. Theo ý cậu đi. “Đang thèm cái gì đó Nhật hơn à?”

“Không… hẳn…” – cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi, bối rối.

Cậu nghĩ là CẬU đang bối rối ư? Thử làm tôi bây giờ xem!

“Cậu có ý tưởng gì chưa?”

“Hở? Ồ, ờ, chưa… phải, chưa.” Cậu ấy lắc đầu. Gượm đã, nếu thế, thì làm sao cậu biết cậu không muốn ăn đồ ngọt Nhật?

Cô bạn nhỏ này của tôi hôm nay đặc biệt kén chọn hơn mọi ngày, và tôi nhận thấy bản thân đang ước sao cho cậu ta trở nên thẳng thắn với tôi hơn. Tôi hình dung như thế trong đầu: một Adachi hoạt ngôn một cách hoàn hảo vào mọi thời điểm.

Phải đấy, đó không phải là Adachi nữa rồi.

Thế còn con nai vàng con đang run rẩy trước mặt tôi thì sao? Đó mới là Adachi mà tôi biết.

Với không một đích đến nào cụ thể trong đầu (ít nhất là tôi biết thế), cậu ấy bắt đầu bước đi, và tôi theo sau. “Nhắc mới nhớ—Tớ đã định hỏi cậu…”

“Sao?” – Adachi nói.

“Cậu có nghĩ là tớ nên tẩy tóc lại lần nữa không? Hay là để cho nó về màu gốc?” – tôi hỏi, tay nghịch một loạt tóc ngẫu nhiên. Nếu như tôi không thể tự mình quyết định, thì rõ ràng tôi cần ý kiến của người ngoài để giúp tôi ra quyết định cuối cùng.

Nghe câu hỏi đó—Adachi hướng ánh mắt về phía tôi—nhìn từ chân tóc xuống tận giày. Không chắc là giày tôi thì có liên quan gì, nhưng không sao. Có vẻ cậu ấy đang xem xét tính thẩm mỹ của toàn bộ bố cục trước khi trả lời. Sau một đợt suy xét kéo dài và tường tận, cậu ấy nhắm mắt lại, như thể người lại để hình dung cả hai lựa chọn.

Cậu biết là nó không nghiêm trọng thế đâu mà, nhỉ?

Với hai mắt nhắm lại, cậu ấy đang hoàn toàn thiếu phòng bị. Tôi không thể kìm chế bản thân mình suy nghĩ về đủ thứ trò tôi có thể dùng để chọc ghẹo cậu ấy ngay bây giờ. Tôi có thể véo lấy môi cậu ấy cho đến khi nó phập phồng như xúc xích, hoặc véo má cậu ấy cho đến khi cậu ấy nhìn như con sóc… Ugh, tôi đang nói chuyện như đứa con nít vậy. Nghe mà ngại luôn.

Thế rồi Adachi mở mắt ra, và tôi chính thức mất đi cơ hội pha trò với cậu ấy. Cậu ấy nhìn chân tóc tôi và nhíu mài lại.

“Tớ chưa từng nhìn thấy Shimamura đen bao giờ, nên khó nói chắc được.”

“Phải đó, tớ luôn phong ấn phần đen tối của mình thật kín mà! He he he!” – tôi đùa sau một quãng im lặng.

Nếu phải nói thật, thì tôi không thích cách gọi “Shimamura đen”, nhưng sao cũng được. Phải nói thật là, nếu phải lựa chọn giữa “Shimamura đen” và “Shimamura sáng”, thì cái đầu tiên nghe có oách hơn. Tôi lạc đề rồi.

“Thấy chứ? Tới hơi đang bị kẹt ở khoảng giữa, nên là phải đưa ra quyết định sớm” – tôi giải thích, dùng ngón tay vuốt tóc để cho cậu ấy xem. Vì lí do nào đó, vào lúc những loạt tóc chạy dài trên ngón tay tôi, thì Adachi cũng vươn tới và tóm lấy chúng—cứ như cậu ấy là đầu bên kia của một cái đồng hồ cát, và tóc tôi là những hạt cát vàng.

Tiện thể, tôi đã muốn có một cái đồng hồ cát được một thời gian rồi. Tôi đã cố gắng tự nhắc mình đi mua một cái, rồi sau đó lại cứ quên đi. Những kế hoạch cứ trôi tuột khỏi bàn tay tôi… hệt như những hạt cát vàng. Nghe có vẻ thơ đấy.

Adachi nhìn chằm chằm vào mớ tóc trong lòng bàn tay mình. Ánh nhìn của cậu ấy rất chăm chú, tôi tự hỏi cậu ấy có quan điểm gì về sự vật đó không.

 “Sao thế?” - tôi hỏi.

Cậu ấy ngay lập tức ném tóc tôi đi. “Không gì” – cậu ấy thốt lên.

Trông KHÔNG GIỐNG như là không có gì, tôi suy nghĩ trong lúc vuốt cho tóc mượt lại, nhưng tôi kìm lại không nói.

Đến cuối cùng, tôi đã không có được một câu trả lời từ cậu ấy về tóc mình. Thay vào đó, cậu ấy lại bắt đầu bước đi. Chúng tôi đi ngang qua KFC, qua OOTOYA, rồi Shabu Sai, cho đến khi chúng tôi đi đến một lối đi phân nhánh. Tại đó, phía bên phải có một tiệm bánh kiểu phương Tây.

“Chỗ này thì sao?” – tôi gợi ý. Một lần nữa, Adachi vặn cổ để nhìn vào bên trong. Cậu bị làm sao vậy?

“Chỗ này trông được đấy” – cậu ấy trả lời. Cuối cùng thì. Tôi rất muốn biết cái tiêu chuẩn cao vút của cậu ấy là gì, nhưng cái vẻ mặt căng như dây đàn của cậu ấy bảo rằng là cô nàng sẽ chẳng chịu nói tôi nghe.

Biểu hiệu màu vàng của tiệm được tô điểm bằng một ông già hoạt hình tên… Beard? Thiệt đó hả? Sáng tạo ghê ha. Một mùi hương ngon nghẻ, ngọt ngào tỏa ra từ bên trong, xông vào lỗ mũi tôi và làm tôi nhồn nhột trong cuốn họng. Từ vẻ ngoài của nó, thì sản phẩm chính của cửa hàng là bánh sừng bò kem, choux au craquelin, và bánh pho mát. Tất nhiên là rất ngọt, và tất nhiên không phải đồ Nhật. Chỗ này chắc phải phù hợp với yêu cầu của Adachi rồi, nhỉ?

Tiệm bánh có bán cả bánh su kem chocolat “phiên bản giới hạn” nữa. Nhưng, phải nói thật, là tôi không thể phân biệt chúng với đống bánh su kem nâu đen chiên ngập dầu bên cạnh. Tôi nhìn xuyên qua vai của Adachi về phía cái áp phích đằng sau cậu ấy và nhận ra đống bánh giới hạn kia là dành cho: Lễ tình nhân.

Ồ phải, tôi quên mất là ngày đó sắp đến.

Tôi cần phải chọn một cái gì đó cho con em ngỗ ngược của tôi, hoặc không nó sẽ không bao giờ thôi càm ràm. Và năm nay, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Yashiro đứng kế bên con bé, chìa hai bàn tay bé nhỏ ra chờ đợi. Tôi thở dài một hơi.

Với những bước sải dài nhưng không quên phần gượng gạo, Adachi đi vòng xung quanh tôi cho đến khi đi đến phía ngược lại—và phải nhớ là vẫn đang nắm tay tôi nhé. Đương nhiên, chuyện đó đã buộc tôi phải xoay một vòng để hòa nhịp theo cậu ấy. Lòng bàn tay cậu ấy đang đổ mồ hôi, và cậu ấy lại bắt đầu làm cái trò vặn cổ lần nữa, nhìn về phía sau tôi hờ hững nhất có thể.

Tôi nhìn theo hướng ánh mắt cậu ấy. Đằng sau tôi chỉ có một thứ đáng quan tâm duy nhất: tấm áp phích giới thiệu các sản phẩm giới hạn cho Lễ tình nhân.

“Lễ tình nhân” – Adachi lẩm bẩm. Giọng nói của cậu ấy vỡ một chút trong lúc đọc thành tiếng phần còn lại của áp phích, mắt có hơi sáng nhẹ lên.

“Phải, nó ghi thế đấy” – tôi đồng tình.

Cậu ấy bắt đầu nấc cụt, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại. Bồ tèo à, bình tĩnh lại.

“Cũng đã gần tới… hực… ngày đó rồi nhỉ?”

Như bạn có thể thấy, bị nấc cụt làm cho Adachi không thể xử sự bình thường dù cho có cố cỡ nào đi nữa. May mắn là, đến cả tôi cũng không mau quên đến mức độ đó.

“Ngày đó thì làm sao?” – tôi gặng hỏi.

Ngay lập tức, Adachi trở nên bối rối thấy rõ. “Hở? Ờ, thì, không c… hức… có gì đặc biệt, thật” – cậu ấy quả quyết. Hai mắt cậu ấy phóng đi về mọi hướng như đang dùng mắt mình vẽ một đường xoắn ốc, vẻ mặt cậu ấy là một cái kính vạn hoa ngập tràn màu sắc, và lời nói của cô nàng được nhấn nhá bởi những cái nấc cụt.

Cậu ấy đã dẫn tôi đến tiệm bánh để mở đầu một cuộc nói chuyện về Lễ tình nhân? Chuyện đó giải thích lí do vì sao cậu ấy chọn bỏ qua tiệm donut. Phức tạp quá thể. Hoặc có thể “vòng vo tam quốc” thì đúng ý hơn là “phức tạp”, bởi cái một vòng mà cậu ấy đã đi xung quanh tôi. Như thế thì tôi thành là Tam quốc.

Adachi cần góp ý về quà tặng ư? Nếu vậy, thì người nhận là ai vào đây? Cậu ấy có bạn trai bí mật nào đó mà tôi không hay biết à? Không đời nào. Không thể đâu. Nếu cậu ấy có, thì chắc chắn là đến giờ này tôi phải nhận ra được vài dấu hiệu, và an tâm đi, tôi chưa nhận thấy được gì. Thực chất, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy dành thời gian cho bất kì ai, ngoại trừ… chà… tôi đây.

Thế tức là…

“Là tớ à?”

Đấy là câu trả lời tôi đưa ra sau phép loại trừ.

Adachi giật mình và thụt lùi về sau cho đến khi cậu ấy như muốn ngã nhào. Nhanh trí, tôi kéo cậu ấy bằng bàn tay đã đang nắm sẵn—nhưng rồi cậu ấy theo quán tính mà ngã về phía trước, mặt cậu ấy đâm sầm vào ngực tôi. Kết quả cuối cùng: một cái ôm mà tôi không nhớ là mình cần. Giờ thì tôi có thể ngửi thấy mùi của cậu ấy hòa lẫn vào mùa thơm đường của mớ bánh đằng kia.

Adachi đứng yên, gục người vào tôi, và vào lúc này tôi không chắc là mình nên làm gì kế tiếp. Dựa theo khác biệt về chiều cao của hai đứa, thì đây không phải là một tư thế thoải mái mà giữ yên, và tôi không thể chịu được sức nặng của cô bạn một cách dễ dàng.

Hai mắt cậu ấy vẫn đang mở to, đứng yên vì sốc. Tôi quan sát trong lúc—ngay trước mắt mình—máu dồn lên đầu cậu ấy, bắt đầu từ phần cổ đi đến đỉnh đầu. Trong khi đó, ánh mắt cậu ấy đảo lia lịa với một tốc độ và tôi không biết là con người có thể đạt được. Tôi chưa từng thấy trường hợp nào như thế này cả.

Bị xúc động, cậu ấy từ từ đẩy người đứng dậy, dùng hai vai tôi làm trụ đỡ. Thế rồi, một khắc sau đó, cậu ấy dường như đã bay ngược về thực tại. Mặt cậu ấy trở nên tái nhợt và nắm lấy tóc mình. Và rồi cậu ấy bắt đầu lắc đầu dữ dội để chối bỏ. Chối bỏ chuyện gì thì tôi không biết được, nhưng cậu ấy đang nhún nhảy khắp phía như mấy món đồ chơi gắn lò xo vậy. Cảnh tượng đó là đủ để nói rằng… nó làm tôi sợ hãi.

Tôi không thể để cậu lên cơn rối loạn cảm xúc trước cửa tiệm như thế này, không thì chúng tôi sẽ trở thành hai đứa nhóc huyên náo. Tôi kéo cậu ấy đi ra, bước từng bước dài và gượng gạo và tay lôi cô bạn mình đi theo nghĩa đen. Ở phía bên kia của lối đi là một nhà hàng Nhật, mấy cái cửa sổ trưng bày của nó đều được trang trí bằng… cá ngừ. Lãng mạn ghê. May mắn là, việc kéo dài khoảng cách với cái áp phích kia có vẻ đã giúp Adachi bình tĩnh lại.

Dựa vào cách mở đầu có chuẩn bị trước mà cậu ấy đã dùng để tạo cuộc đối thoại này, cậu ấy chuẩn bị nói gì tôi không dám chắc được, nhưng tôi vẫn quyết định sẽ cho cậu ta một phút. Đến cuối cùng, cậu ấy hỏi: “Cậu có… kế hoạch… gì… vào ngày 14 không?”

“Không.”

Tất nhiên là tôi đã đúng. Nó như sự kiện hồi Giáng sinh lặp lại. Có vẻ như những hành vi kì lạ của Adachi là một dự báo đáng tin cậy về một lời mời mọc nào đó. Hình như tôi vừa học được một điều mới mẻ về cậu ấy.

“Vậy… cậu có muốn… đi chơi vào hôm đó không?”

Cậu ấy ngập ngừng nói, như thể đã từ bỏ không cố tỏ ra bình thường nữa. Như vầy hẳn sẽ tốt hơn. Rồi miệng cậu ấy mở rồi đóng mà không cất ra lời nào, còn ánh mắt thì hướng nhìn tôi cầu cứu. Hai tai cậu ấy, mũi cậu ấy, và kể cả mu bàn tay cậu ấy đều đang đỏ rực lên đến mức cô bạn tôi đồng màu với đám cá ngừ được trưng bày phía sau.

Cá ngừ Adachi… Nghe tên tưởng đâu là một giống cá ngừ có thật đấy. Cá ngừ vây xanh này, cá ngừ mắt to này, cá ngừ Adachi này…

Tôi nhanh chóng chuyển hướng khỏi dòng suy nghĩ ngu ngốc kia. Chúng tôi sẽ đứng chôn chân ở đây luôn nếu tôi không nói gì đó. Thật nhanh.

“Chà, ờ… cậu muốn tớ tặng cậu chocolat, hay là cậu muốn tặng tớ chocolat?”

Tôi có linh cảm đây không phải một câu mà tôi nên hỏi, nhưng tôi không ngừng lại được. Nhìn vào hư không, Adachi xoay xoay hai ngón trỏ với nhau thành một vòng tròn nhỏ.

“Tớ muốn cậu—chà, thật ra—ý tớ, như, trao đổi hay đại loại?”

Cả hai đứa nhỉ? Yêu cầu của cậu ấy nặng đô hơn là tôi dự kiến. Dẫu vậy, đến bây giờ tôi đã có thể hiểu được cậu ấy đang muốn gì.

“Hừmmm…”

Tôi đã từng mua chocolat cho con em của mình rồi, nhưng cho bạn bè thì chưa, và hai cái đó không hẳn là cùng một thứ. Tất nhiên, chắc là Hino và Nagafuji có tặng cho nhau vào mỗi năm… nhưng tôi và Adachi á?

Tôi tưởng tượng hai chúng tôi trong hoàn cảnh của họ—tôi là Hino và Adachi vào vai Nagafuji. Không được. Không đời nào. Quan hệ bạn bè của họ nằm ở một cấp độ hoàn toàn khác biệt; tình bạn giữa tôi và Adachi khả năng không thể kéo dài như của họ được. Mà tôi với Adachi còn lại bao nhiêu năm nữa nhỉ? Liệu hai chúng tôi có thể cùng nhau đi đến hết cấp ba? Hay là chúng tôi sẽ rơi vào hai lớp khác nhau vào năm tới và dần dần cách xa nhau? Sẽ chẳng phải là lần đầu tiên đâu.

Thời mẫu giáo, dù bạn có trả tiền tôi cũng không bước vào một lớp học khác. Chắc là vì sẽ có giáo viên bên trong. Hoặc có thể do tôi ý thức rằng mình không “thuộc” về chỗ đó, nên tôi sẽ không thấy thoải mái khi “xâm phạm” vào. Ngày xửa ngày xưa, tôi đã mất đi một người bạn vì chuyện đó… và bây giờ tôi thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên cậu ta.

Thêm nữa, khi đã lên cấp ba, chuyện đó với tôi chỉ đơn giản là quá tốn công tốn sức. Tôi không thể tưởng tượng cảnh tượng bản thân chịu nổi khó khăn mà—Đợi một chút.

Giờ nghĩa lại thì, khả năng cao là Adachi đơn giản sẽ tự mình tìm đến tôi. Có thể một sự chuyển lớp sẽ là không đủ để chấm dứt tình bạn giữa chúng tôi. Suy nghĩ đó không hiểu vì sao làm tôi thêm chút an tâm.

Đến thời điểm này, tôi đã biết Adachi đủ lâu để biết cậu ấy là một con người như thế nào, và cái ý tưởng trao đổi chocolat này rất Adachi. Bởi cái cách mà cậu ấy luôn luôn hành động vào mọi cơ hội để được nắm tay tôi, tôi có thể thấy được là cậu ấy thiếu thốn sự kết nối giữa người với người. Có thể cậu ấy đang nỗ lực tạo ra một tình bạn lý tưởng mà mình chưa từng có được. Tôi không muốn thừa nhận rằng mình đang đổ lỗi cho từng thứ nhỏ nhặt trong hoàn cảnh gia đình cậu ấy, nhưng cái mối quan hệ lạnh lẽo của cậu ta với mẹ mình gánh một phần trách nhiệm trong chuyện này.

Tất nhiên tôi không có ý định trở thành mẹ nuôi của Adachi hay gì cả.

“Cậu không nghĩ là có hơi làm mất cuộc vui khi lên kế hoạch trước thế này không?” – tôi hỏi.

Nó như thể Santa gửi cho tôi một lá thư bảo là sẽ đến và tôi và kể chi tiết về những gì tôi sẽ được tặng vậy. Với tôi, không quan trọng là tôi có thích bản thân món quà đó hay không; sự bí ẩn mới là phần thú vị. Hẳn là vì cả đời tôi chưa bao giờ cầu mong bất kì một thứ gì cụ thể.

Adachi suy xét ý kiến của tôi trong chốc lát, rồi chầm chậm lắc đầu. “Người ta coi trọng sự bất ngờ quá thôi; tớ thà biết thì hơn. Như thế, tớ sẽ không phải hi vọng hão huyền.”

“Thật ư…”

Cậu ấy khẽ gật đầu. Có thể thấy rằng cậu ấy thật lòng cảm thấy như vậy. Cá nhân tôi thì cảm thấy khó khăn khi cố nắm bắt suy nghĩ đó.

“Với lại, vẫn còn đó hàng trăm vấn đề khác nữa” – cậu ấy nói thêm.

Tôi nghe thấy tiếng cậu ấy lầm bầm gì đó trong miệng, nhưng cậu ấy đang gập người xuống, nên tôi gần như không thể nghe được. Vấn đề à? Ừ thì, với mỗi cái “vấn đề” của cậu, thì tớ lại có một câu hỏi đi kèm theo đó đấy.

Thế nhưng, thay vì trôi theo chiều dòng nước, Adachi lại đang chọn cách đấu tranh đi ngược dòng. Cậu ấy có được thứ lòng tin và sự can đảm mà tôi không có, và điều đó tôi phải tôn trọng… Mặc cho đôi lúc tôi có cảm thấy rằng cậu ấy đang dùng mình như một miếng đá để làm thang bước lên cao.

Nên, tôi đã nói với cậu ấy như thế này: “Nghe được đó. Chắc là năm nay cậu sẽ là Lễ tình nhân của tớ”.

-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-

Theo cách mà tôi nhìn nhận, thì cuộc đời tôi là một vệt mờ xám xịt, dài đến không có điểm dừng… nhưng sự kiện diễn ra ngày hôm nay, ngày 4 tháng 2, đã rắc một chút sắc màu lên khoảng thời gian mười ngày sau đó.