Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bắt Cóc Toàn Nhân Loại

(Đang ra)

Bắt Cóc Toàn Nhân Loại

Tiểu Vũ Thanh Thần

------Dưới sự bảo vệ của đội quân tinh nhuệ nhất thế giới, dưới sự hướng dẫn của những chuyên gia ưu tú nhất thế giới, dưới sự mưu hoạch của những tham mưu thông minh nhất thế giới, dưới sự dõi theo c

22 27

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

325 9124

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

68 332

Arc 2: Huỷ Hoại Harem [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 32: “Thằng Ngu Đó Đến Rồi”

Một tuần đã trôi qua kể từ khi học kỳ hai bắt đầu.

Ở trường, tôi dành phần lớn thời gian cho Ito và đám bạn như thường lệ—nay có thêm cả Yoshida nữa. Sau giờ học, chúng tôi lại đi chơi, giết thời gian, và nếu sắp xếp được lịch, tôi sẽ lẻn đi hẹn hò với Ichigo hoặc Aria-san. Về nhà, tôi nấu ăn cùng Rina, giúp cô bé học bài, hoặc vui vẻ với Ichigo. Mọi thứ vẫn cứ diễn ra theo một guồng quay quen thuộc.

Tuy nhiên, dạo gần đây, tôi thấy Aria-san có vẻ hơi thân thiết quá mức với Nagaoka Shuuji. Tôi còn đọc được vài tin đồn trên mạng về chuyện cô ấy chở cậu ta trên xe của mình.

Có thật là cô ấy đang thân thiết với Nagaoka không nhỉ?

“Không phải vậy đâu, Kyoichi-san! Cái tên rác rưởi đó cứ đeo bám em mãi thôi—anh đừng có nghĩ đến chuyện em lén lút với ai cả.”

Cô ấy gần như nhảy dựng lên giải thích ngay khi tôi vừa đề cập đến chuyện đó. Rõ ràng là Nagaoka không chịu buông tha cho cô ấy.

Nghe có vẻ như là lời bào chữa, nhưng tôi lại tin cô ấy. Nếu đã thật sự hết hứng thú, cô ấy đã bỏ tôi từ lâu rồi. Mối quan hệ của chúng tôi cũng đâu có công khai, nên nếu có kết thúc thì cũng chẳng ai quan tâm đâu. Thật lòng mà nói, một phần trong tôi còn mong cô ấy tìm được người khác. Điều đó sẽ giúp tôi thoát khỏi mớ bòng bong rối rắm của mối tình tay ba này. Một sự chia ly gọn gàng nghe thật dễ chịu.

Nhưng điều đó khiến tôi phải suy nghĩ.

Thầy hiệu trưởng muốn năm nay tôi phải cải thiện danh tiếng và năm sau thì công khai với Aria-san để những gã khác phải tránh xa. Nhưng nếu tôi tìm cho cô ấy một người khác thay thế thì sao? Cải thiện hình ảnh của tôi rồi sau đó nhường cô ấy cho người khác. Một mũi tên trúng hai đích.

Về lý thuyết, thầy hiệu trưởng nói tôi không được chia tay Aria-san, nhưng ông ấy không hề nói rằng cô ấy không được rời bỏ tôi. Nếu cô ấy phải lòng người khác và tự động ra đi, điều đó sẽ không phá vỡ quy tắc.

Ichigo đã đẩy tôi đi, vậy tại sao tôi không làm điều tương tự với Aria-san nhỉ? Bạn thuở nhỏ phải giúp đỡ nhau chứ đúng không? Có lẽ tôi đã học được vài thói xấu từ cô ấy rồi.

Vấn đề là phải tìm ra ai. Aria-san tuy nổi tiếng, nhưng cô ấy không có bạn thân là con trai. Tất cả các cậu trai trong lớp tôi đều đã bị cô ấy từ chối, còn các đàn anh trong hội học sinh thì hoặc là đã có bạn gái, hoặc quá sợ cô ấy. Vô dụng.

Có lẽ là ai đó trong các câu lạc bộ ngoại khóa của cô ấy chăng, nhưng tôi chẳng biết một chút gì về những người đó cả.

Hiện tại, Nagaoka có vẻ là lựa chọn tốt nhất. Cậu ta có một mối liên hệ kỳ lạ nào đó với cô ấy mà tôi không thể hiểu nổi.

Nagaoka ghét tôi vì danh tiếng của tôi. Rina cũng không ưa cậu ta, nhưng cô bé chưa bao giờ thực sự than phiền. Xét đến việc Rina lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn—sống một cuộc đời đầy rắc rối, và có những chuẩn mực đạo đức rất rõ ràng—tôi nghĩ Nagaoka cũng không hẳn là một kẻ tồi tệ.

Có lẽ sẽ đáng để tôi đẩy Aria-san về phía cậu ta nếu có cơ hội.

“À này, Kuzuha-kun, cậu có định gia nhập hội học sinh không?”

Đó là lúc giờ ăn trưa, tôi đang ngồi cùng đám bạn như thường lệ thì Ito đưa ra câu hỏi.

Giờ tôi mới để ý, nhiệm kỳ của hội học sinh sẽ kết thúc vào cuối tháng này, và họ sẽ sớm chọn ra các thành viên mới. Vị hội trưởng tiếp theo đã được nhà trường quyết định—hay đúng hơn là thầy hiệu trưởng. Rõ ràng đó sẽ là Aria-san.

Ý là, cả ngôi trường này gần như chỉ tồn tại vì cô ấy.

Có một vài người không vui vẻ gì về chuyện đó, nhưng hầu hết họ đều bị học sinh và giáo viên gây áp lực để giữ im lặng. Quá trình tuyển chọn không được công khai, nhưng rõ ràng ý kiến của Aria-san sẽ quyết định phần lớn.

Gia nhập hội học sinh đồng nghĩa với việc được ở gần cô ấy hơn, đó chính xác là điều mà ai cũng muốn. Ngay cả bây giờ, các bạn cùng lớp vẫn đang cố lấy lòng cô ấy, và học sinh từ các lớp hay các khối khác cứ liên tục ghé qua chỉ để nhìn thấy cô ấy.

Thật lòng mà nói, tôi chỉ đang tự chuốc lấy thêm kẻ thù thôi. Tôi không cần một thứ phiền phức như vậy.

“Không, tớ không hứng thú. Sao thế?”

“Ồ, tớ chỉ nghĩ là... cậu từng giúp Kakyoin-san làm việc hội học sinh rồi, nên tớ nghĩ cậu sẽ bị kéo vào thôi.”

“Cũng hợp lý.”

“Nhưng nếu cậu tham gia, tụi mình sẽ không thể đi chơi cùng nhau sau giờ học được nữa.”

“Đúng vậy, mà Kuzuha thì luôn là người trả tiền cho bọn mình. Ví tiền của tớ sẽ khóc mất nếu cậu ấy ngừng đi cùng.”

Kobayashi chen vào, Ito gật đầu đồng tình, nhưng Yoshida và Suzuki thì có vẻ không vui lắm với ý tưởng này.

Trước khi tôi kịp dập tắt giả định của Ito—

“Về chuyện đó…”

Aria-san đã xuất hiện sau lưng chúng tôi từ lúc nào không hay.

“Tớ đang có ý định mời Kyoichi-san vào hội học sinh.”

Cả lớp lập tức xôn xao. Một nửa tò mò, còn nửa kia thì sao? Ghen tị.

Hay quá.

“Tại sao lại là tớ?”

Tôi đã biết câu trả lời rồi, nhưng vẫn vờ ngây thơ.

“Như Ito-san đã nói, cậu đã giúp đỡ công việc của hội học sinh rất nhiều. Tớ nghĩ cậu là người đáng tin cậy.”

Đúng như dự đoán.

“Vậy, cậu sẽ tham gia chứ?”

Tôi không nghĩ ra được một lý do thuyết phục nào để từ chối cả.

Với lại, chuyện này có thể giúp ích cho danh tiếng của tôi. Gần đây, thầy hiệu trưởng vẫn luôn thúc giục tôi về vấn đề đó. Nếu tôi từ chối, có lẽ sẽ khiến tôi trông có vẻ mờ ám.

“…Tùy thuộc vào việc ai khác sẽ tham gia nữa. Tớ sẽ suy nghĩ.”

Tôi không định lao đầu vào mà không suy tính. Cách trả lời nước đôi này an toàn hơn.

Aria-san gật đầu. “Được rồi. Tớ sẽ báo cho cậu biết khi nào danh sách đã chốt.”

Cô ấy quay trở về chỗ ngồi, và bữa trưa kết thúc mà không có thêm vấn đề gì.

Ít nhất thì, bữa trưa là như vậy.

✦✧✦✧

Sau giờ học, khi tiết cuối kết thúc và giáo viên đã rời đi—

Ngay khi tôi đang dọn dẹp đồ đạc—

“Kuzuha Kyoichi! Ra đây!”

…Nagaoka. Tôi còn chẳng nghĩ gì đến cậu ta, nhưng cậu ta đã đứng sẵn ở cửa.

Tôi thở dài, đeo cặp lên vai và bước ra.

Chắc chắn rồi, cậu ta đang lườm tôi như thể tôi đã giết con chó cưng của cậu ta vậy.

“Cậu muốn gì?”

“Tao nghe nói mày sẽ tham gia hội học sinh. Mày lại đang làm phiền Kakyoin-san nữa hả? Tao đã bảo mày tránh xa cô ấy ra rồi mà.”

Cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi như thể tôi là một tên tội phạm.

Tôi chưa bao giờ nói mình muốn tham gia, nhưng có lẽ những tin đồn trong giờ ăn trưa đã được thổi phồng lên rồi.

“Thì sao?”

“Rút đơn ứng tuyển đi. Nếu mày rút lui bây giờ, tao sẽ cho qua.”

Cậu ta nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho tôi chứ? Cậu ta thực sự nghĩ mình có thể can thiệp vào chỉ vì đang đối phó với một “kẻ xấu” sao?

Có lẽ tôi có thể lợi dụng chuyện này.

“Được thôi—vậy tại sao cậu không tham gia cùng luôn?”

Tôi trả lời cậu ta, và trong một giây, mắt Nagaoka thoáng vẻ ngạc nhiên.

“Được thôi. Miễn là mày tránh xa cô ấy ra.”

“Được, vậy nhé. Chốt kèo.”

Tôi nói đủ lớn để Aria-san có thể nghe thấy từ trong lớp. Với một cái vẫy tay lười biếng, tôi lướt qua Nagaoka và bước ra hành lang.

“Đợi tớ với, Kuzuha-kun! Về nhà cùng nhau nào!”

“Bọn tớ cũng đi nữa!”

Ito và những người khác vội vàng đuổi theo tôi. Chúng tôi không có kế hoạch gì cả, nhưng thôi kệ. Tôi cũng chẳng có việc gì hay ho hơn để làm.

“Được thôi. Muốn ghé đâu đó không?”

“Quán quen nhé?”

“Và Kyoichi-kun trả tiền!”

Điều đó đã chốt hạ. Chúng tôi đang trên đường đến khu trò chơi điện tử.

Một tiếng bốp chát chát vang lên sau lưng tôi, kèm theo cảm giác bị một ánh mắt nào đó nhìn chằm chằm vào lưng.

Tôi mặc kệ.