Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Truyện tương tự

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

(Đang ra)

Cuộc đấu tranh của một quý tộc Lợn Vàng chống lại số phận

Nanashi no Gonbee

Đây là câu chuyện về chàng Anh Hùng của chúng ta, người đã xuyên không thành một nhân vật phụ có số phận kém may mắn trong game eroge, và đang dốc hết sức để giành lấy sự sống.

72 377

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

(Đang ra)

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Aoikou

Ban ngày, Alicia Snowell là một cô dâu trung thành của các vị thần, hết lòng cống hiến cho Thánh Giáo hội và tín đồ của mình. Đêm xuống, chị lại là giáo tra thượng hạng của Giáo hội, không ngần ngại d

7 50

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

(Đang ra)

Cứ chơi tẹt ga đi! Nữ Thần đá bay trùm cuối trong Tutorial rồi, Giờ tao muốn làm gì thì làm

Supana Onikage

Giờ thì tôi là Karina rồi nhé - ít ra bây giờ là vậy! Trước kia tôi chỉ là một anh nhân viên văn phòng tầm thường ở Nhật Bản, cho đến khi bị vèo lên cõi thần linh gặp Nữ thần Thời Gian và Không Gian,

7 43

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

26 276

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

291 2442

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

158 1136

Arc 1: Công Chúa Học Viện [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 2: “Tại Sao Mình Lại Dính Dáng Đến Nàng Công Chúa Học Viện? (1)”

Một tháng đã trôi qua kể từ khi bắt đầu cao trung, và đến giờ thì các nhóm trong lớp cũng như danh tiếng của mỗi người gần như đã được định hình rõ rệt.

“Kuzuha-chan nè! Cậu không thấy con mèo trong video này dễ thương quá ư?”

“Ừm, tớ cũng thích mèo lắm. Tớ cũng muốn nuôi một bé lắm, nhưng căn hộ tớ đang ở không cho phép nuôi thú cưng.”

“Vậy à, nhà tui có nuôi mèo đấy. Hay lúc nào đó cậu qua nhà tui chơi nha?”

“Thật không? Tớ phải xem lại lịch trình của mình đã, nhưng nghe hay đấy.”

“Sao cậu không qua nhà tớ luôn đi?”

“Và lý do là gì đây?”

Hình tượng của tôi ư? Một tên ikemen có vẻ dễ dãi, luôn được vây quanh bởi những cô gái trông hơi hời hợt. Nghe có vẻ như tôi đang khoe khoang, nhưng đó là cách mọi người nhìn nhận tôi.

Mà thật ra vai diễn này đâu phải do tôi tự chọn. Là do Ichigo đã yêu cầu tôi không được từ chối bất kỳ cô gái nào tiếp cận mình, thế là tôi cứ đối đáp một cách lịch sự và trung lập, và kết quả là thế này đây. Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã trở thành “gã đó”, kiểu người chuyên được con gái vây quanh.

Những gương mặt thân quen thường lượn lờ quanh tôi là Itou, Suzuki, và Kobayashi.

Itou, cũng giống như Ichigo và tôi, học cùng trường sơ trung. Cô đã nói thẳng rằng mình đã bám theo tôi vào trường này.

Suzuki thì khá lạ ở chỗ cô tự xưng là “uchi”. Hình như là học được từ trong manga.

Kobayashi thì không có gì nổi bật lắm, nhưng đôi khi lại có những phát ngôn táo bạo.

Cả ba người họ đều khá dễ thương, nên nhóm nhỏ của chúng tôi lúc nào cũng tụ tập cùng nhau. Cũng vì thế mà tôi bị đám con trai trong lớp gán cho cái mác “tay chơi” hay “sát gái”, kèm theo cả sự ghen ghét.

Thật lòng mà nói, chuyện này khiến tôi phát tởm, thậm chí có một hai lần tôi đã phải nôn ọe trong nhà vệ sinh vào giờ ăn trưa vì nó.

Tóc của Itou màu xanh lá, Suzuki thì màu vàng, còn Kobayashi lại có tóc màu đỏ. Vì màu tóc của họ mà đôi khi mọi người gọi họ là “Bộ ba Đèn Giao Thông”.

Giáo viên không khắt khe về chuyện nhuộm tóc vì một trong những bạn cùng lớp của chúng tôi, Kakyoin Aria, có mái tóc vàng tự nhiên. Nếu họ cấm nhuộm tóc, có thể sẽ ảnh hưởng đến cả cô ấy, nên chuyện này được cho qua.

Tôi đi chơi với ba cô gái này cứ như thể đang hẹn hò vậy, nhưng chúng tôi chỉ là bạn bè. Tôi chưa từng hôn ai trong số họ, hay làm bất cứ điều gì tương tự.

Tôi vẫn duy trì nhóm này vì thiếu can đảm để thay đổi hiện trạng.

✦✧✦✧

Ichigo thuộc kiểu người trầm tính, lúc nào cũng chỉ đọc sách giáo khoa hoặc một cuốn sách nào đó tại bàn của mình, kiểu người dễ dàng chìm vào không gian xung quanh.

Tất nhiên, một phần cũng là do cô tự chọn như vậy.

“Anou, Yorifuji-san?”

“…Gì thế?”

“Yorifuji-san? Cậu đang đọc gì thế?”

“…Biến đi.”

“Ơ-ờ… vâng… xin lỗi…”

Thỉnh thoảng, một vài cậu bạn sống nội tâm trong lớp lại đến gần cô ấy, hy vọng tìm được điểm chung. Lần nào cũng vậy, Ichigo đều dập tắt họ một cách lạnh lùng.

Thế nên, kết quả là cô ấy hoàn toàn bị cô lập.

Thậm chí có lần tôi đã lườm một trong số những gã có vẻ hứng thú với Ichigo, tự hỏi mình có thể sẽ làm gì hắn. Nhưng chuyện đó thì không ai cần biết.

Nếu có thêm một người nổi bật nữa trong lớp chúng tôi, đó chính là Kakyoin Aria, cô gái nổi tiếng nhất và là cháu gái của chủ tịch hội đồng quản trị trường.

“Kakyoin-san, buổi học trước tôi chép bài không kịp. Cho tôi mượn vở của cậu được không?”

“Tất nhiên rồi, của cậu đây.”

“Cảm ơn nhé! Vở của cậu lúc nào cũng được sắp xếp gọn gàng, chữ viết lại đẹp nữa.”

“Tôi được dạy từ nhỏ thôi.”

“Này Kakyoin-san, sau giờ học bọn tôi định đi karaoke. Cậu đi cùng không?”

“Xin lỗi nhé, hôm nay tôi có buổi học rồi. Hẹn cậu dịp khác nha.”

“Ồ, tiếc quá.”

“Cha mẹ chắc bắt cậu học nhiều môn năng khiếu lắm nhỉ?”

“Đúng vậy, nhưng giờ tôi chỉ tiếp tục theo học những môn mình thực sự thích thôi. Nên đôi khi tôi cũng rảnh để đi chơi. Lần sau lại rủ tôi nhé.”

Những cuộc trò chuyện cứ không ngừng tìm đến cô nàng, và cô luôn đáp lại mọi người một cách ấm áp. Nếu có một thứ gọi là phân cấp xã hội trong lớp chúng tôi, thì cô đang ở trên đỉnh.

Còn tôi ư? Chắc đâu đó hạng hai hoặc ba. Tôi được các bạn nữ yêu quý, nhưng sự ghen tị của đám con trai và vài tin đồn không hay chẳng giúp ích được gì.

Đôi khi tôi bắt gặp Kakyoin đang nhìn Ichigo. Có lẽ là vì sự cố trong bài phát biểu đại diện tân học sinh chăng? Tôi chỉ hy vọng cô ấy không coi Ichigo là kẻ thù.

Sau giờ học, trong lúc đang thu dọn cặp sách, Kakyoin đã tiến lại gần tôi.

“Kuzuha-san, cậu có chút thời gian không?”

“Được thôi, có chuyện gì vậy?”

Điều này làm tôi hơi ngạc nhiên; tôi chưa bao giờ nghĩ Kakyoin sẽ chủ động bắt chuyện. Phớt lờ cô thì thật bất lịch sự, nên tôi lắng nghe.

“Hội học sinh đang thiếu người, nên tôi muốn nhờ lớp trưởng Kuzuha-san giúp một tay.”

Về hội học sinh, Kakyoin đã tham gia ngay sau khi nhập học như một trường hợp đặc biệt. Một số học sinh chỉ trích đó là sự thiên vị, nhưng hội đồng nhà trường đã công khai thừa nhận điều đó, nên không ai có thể làm gì được.

Và đúng vậy, tôi là lớp trưởng, một chức vụ mà tôi được một đám con gái phấn khích đề cử.

Nhân tiện, Ichigo không tham gia bất kỳ ủy ban nào của trường.

“Xin lỗi, hôm nay tôi có hẹn với bạn rồi…”

“Không sao đâu. Tụi mình có thể đi chơi lúc khác mà. Cậu nên giúp Kakyoin-san đi,” Itou xen vào, đẩy tôi về phía trước.

Các cô gái quay trở lại nhóm của mình, và tôi nhận thấy một vài học sinh khác đang thì thầm trong khi liếc nhìn sang.

“…Kakyoin-san với Kuzuha-san trông đẹp đôi ghê nhỉ?”

“Ừm, đúng là một cặp trời sinh.”

Họ có thể đang thì thầm, nhưng tôi vẫn nghe thấy.

Tốt nhất là cứ vờ như không nghe thấy gì.

Khi tôi quay lại nhìn Kakyoin, tôi để ý thấy Ichigo đang lẳng lặng rời khỏi lớp, vẻ mặt không chút quan tâm.

“Được rồi, có vẻ như lịch của tôi vừa trống. Tôi sẽ giúp.”

“Cảm ơn cậu. Đi theo tôi nhé.”

Tôi rời khỏi lớp cùng Kakyoin-san, và khi chúng tôi đi dọc hành lang, điện thoại trong túi tôi rung lên.

Đó là một tin nhắn LINE từ Ichigo.

“ĐI ĐI.”

…Hiểu rồi.

Nếu cô ấy đã nói không sao, vậy thì tôi sẽ làm. Ý tôi là việc giúp đỡ ấy.

Giúp đỡ các công việc của hội học sinh cũng chẳng có gì đặc biệt—chỉ là đổ rác, sắp xếp đồ dùng bị vứt lung tung, và kiểm tra hàng tồn kho. Toàn những việc vặt vãnh ai cũng làm được.

✦✧✦✧

Sau đó, tôi trở về căn hộ của mình. Tôi và Ichigo ở hai phòng cạnh nhau, nhưng chúng tôi thường tụ tập ở phòng cô ấy.

Chúng tôi ăn tối ở đó, nằm ườn ra, rồi trở về phòng riêng để tắm rửa và đi ngủ. Ichigo thích như vậy, có lẽ vì cô ấy không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào của mình nếu tôi có bao giờ đưa một cô gái khác về phòng. Ít nhất, đó là những gì tôi nghĩ, nhưng tôi chưa bao giờ đủ can đảm để hỏi.

Chúng tôi thay phiên nhau nấu ăn, dù cả hai đều khá lười khoản này. Tôi thường chỉ chế biến vài món ăn liền, còn đến lượt Ichigo thì cô ấy sẽ đặt đồ ăn giao tận nơi.

Tối nay đến lượt Ichigo, nên chúng tôi đang ăn đồ của UberEats.

“Kyo-kun, chuyện giúp đỡ sao rồi?”

“Cũng ổn. Chỉ là vài việc lặt vặt thôi.”

Những việc như đổ rác, sắp xếp đồ đạc bị bày bừa, và kiểm tra kho. Mấy công việc nhàm chán thường ngày.

“Vậy à. Anh đừng lo cho em. Cứ tự nhiên gần gũi với Kakyoin-san đi.”

“Em chắc chứ?”

“Ưm. À, và hai ta cứ tiếp tục giả vờ như không quen biết trước mặt cô ấy nhé.”

“…Được thôi.”

Chắc chắn là cô đang có âm mưu gì đó. Nhưng tôi đã đồng ý làm theo.

✦✧✦✧

Vài ngày sau, trong lúc tôi đang tán gẫu như thường lệ với Itou-san và những người khác, cô đã đề cập đến một chủ đề mới.

“Kuzuha-kun nè, có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Kakyoin-san à?”

“Hả? Không có gì cả, ngoài vụ giúp đỡ kia.”

“Thật không? Dạo này, cậu ấy cứ đi hỏi thăm về cậu đấy, Kuzuha-kun.”

“Đúng đó, cậu ấy còn hỏi tui về chuyện tình cảm của cậu nữa.”

“Tớ cũng bị hỏi.”

Suzuki-san và Kobayashi-san cũng hùa theo, ủng hộ lời của Itou-san.

Tôi không nói dối, nhưng có vẻ như Kakyoin-san tò mò về tôi vì một lý do nào đó.

Tôi không biết điều gì đã thu hút sự chú ý của cô ấy, nhưng có lẽ nào Ichigo đang giật dây sau lưng?

Không, tôi không thể đổ mọi thứ cho Ichigo được.

“Chà, tớ cũng không chắc nữa, nhưng nếu nó không gây hại gì, thì chắc cũng không có gì đáng lo đâu nhỉ?”

“Nhỡ đâu Kakyoin-san thực sự thích cậu thì sao?”

“Thôi đi, đừng có nực cười thế.”

Tôi gạt đi lời đề nghị của Kobayashi, bác bỏ ý tưởng đó.

Ngoài những lần nhờ giúp đỡ, chúng tôi không có mối liên hệ nào khác, và xung quanh cô ấy luôn có rất nhiều bạn học chủ động tiếp cận.

Nếu cô ấy có hứng thú, thì chỉ có thể là vì ngoại hình của tôi, nhưng tại sao lại là bây giờ?

Tôi không muốn suy nghĩ nhiều, nên tôi cho qua, cho rằng lờ đi là cách tốt nhất.

Nhưng chiều hôm đó…

“Kuzuha-san, hôm nay cậu có thể giúp tôi một lần nữa được không?” Kakyoin lại tiến đến gần tôi, và tôi cảm thấy một cảm giác bất an kỳ lạ, khó tả đang len lỏi trong lòng.