Ác nữ sống hai lần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 10

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7423

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 167

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 169

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 174

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2141

Ác nữ sống hai lần - Chương 95

Chương 95:

Tác giả: Han Mint

Nhóm dịch: Azure’s Attique

Người dịch: Lancelot

Proof: :Lancelot

Trong giới thượng lưu.

Một thác rượu vàng đang tuôn trào ở giữa sảnh tiệc.

Mọi người xung quanh cười lớn, bụi mưa rượu phủ xung quanh, rồi họ rời đi. Một nhóm người nam đang nâng một người phụ nữ và tiến đến chỗ thác nước.

“Á á! Chờ đã! Bộ mọi người tính ném tôi vào đó thật à.”

“Chẳng phải là cô tự mình cược sao? Cô nói là mình sẽ nhảy vào thác rượu kia mà.”

“Thì tôi đâu có nói là mình sẽ say xỉn đâu!”

“Nếu là đài phun nước ở ngoài thì chắc cô sẽ chết cóng cho mà xem.”

“Nhưng mà tôi sẽ xỉn mất…. Áaaa”

Những thanh niên đó không chần chừ mà ném cô ta thẳng vào trong thác rượu.

Bộ váy màu sáng nhanh chóng thấm vàng hết cả rượu. Cô gái bước lọ mọ bước ra ngoài tháo phăng giày của mình ra.

“Quỳ xuống liếm ngón chân tôi này!”

Một trong các thanh niên đó khuỵu gối xuống, khi cô dứt lời, liền cười phá lên.

Không một ai có ý kiến về việc cô ta đã phá hủy chỗ rượu đó mà chỉ có thêm người này đến người khác bị ném hệt như cô.

Mọi người cười đùa như thế đây là việc hài hước lắm. Sau đó, thay vì nhúng ly vào trong thác để lấy rượu, họ uống rược được tuôn ra từ trên đỉnh thác.

Thức ăn thì được chất đống ở khắp nơi.

Tiếng ban nhạc đang đánh bị lấn át bởi tiếng cười và những lời đùa tạp nham. Mặc dù đã gần giữa khuya, nến vẫn được thắp sáng hệt như ban ngày.

Vải lụa mỏng được trang trí trên trần nhà cũng được bắt sáng lấp lánh như đá quý. Những người phụ nữ trẻ xinh đẹp mang những chiếc mặt nạ hình cánh bướm chỉ che mỗi đôi mắt, đang cầm mạng che, cứ khiêu vũ mãi xung quanh đó.

Trong số họ, người xinh đẹp nhất là Miraila với chiếc váy vàng óng.

Dù cho bà ta có che nửa khuôn mặt, vẻ ngoài của bà ta vẫn là độc nhất. Chiếc mặt nạ được khảm vàng và đá quý, thật lộng lẫy, nhưng những góc cạnh và đôi môi bên dưới còn xinh đẹp hơn hẳn.

Bà ấy ngước đầu, để lộ bên dưới phần cổ, là được điểm thêm kim cương, lấp lánh mỗi khi bà ta chuyển động. Trông làn da của bà ấy còn rực rỡ hơn khi được ánh kim cương rọi vào, vốn đã rất trắng và tràn đầy sức sống.

Miraila là một mỹ nhân bên cạnh hoàng đế. Nhưng Miraila hoàn toàn không hề lay động trước ông ta, chỉ với nhan sắc này, bà ấy hoàn toàn đủ tư cách để trở thành một nữ hoàng.

Chỉ mới một cái ngoắc tay, hàng tá những kẻ sùng bái sẽ chạy nhào đến. Sau lưng bà, có cá đống đàn ông sẵn sàng xả thân trước mặt bà, dù cho có bị bà nhạo báng hay mỉa mai họ, hay họ được vuốt nhẹ tay trên bàn tay của bà ta, kể cả khi họ có phải tán gia bại sản.

“Rượu! Mật!”

Ngay khi Miraila lớn tiếng gọi với giọng nói ngọt ngào, hơn 10 ly rượu ngọt hoa hồng được mang ra cùng với mật ong.

Những ánh mắt đầy sự kì vọng nhìn về phía Miraila. Vì bà ấy đã nói hai lần là sẽ nhảy với người nào mang cho bà ta một ly rượu hợp ý mình.

Vớii ánh mắt đầy cao ngạo, Miraila nhìn từng chiếc ly một.

Rồi bà ta dần nhìn thấy một viên đá quý được đặt trong một chiếc ly được đưa ra cuối cùng, và chủ của nó ôm lấy cả người bà ta từ phía sau.

“Ồ.”

Ly rượu trắng có viên ruby ánh lên sắc đỏ, làm cả ly rượu hóa thành màu hồng. Kể cả ngọc trai được nấu chảy ra thành thức uống, cũng không thể lộng lẫy bằng.

“Thế thì khó quá nhỉ.”

Miraila đẩy chiếc ly ra. Bà mỉm cười với người đứng sau lưng mình.

Dĩ nhiên đó chính là hoàng đế. Ông ấy mang một chiếc mặt nạ che hết cả khuôn mặt, quần áo của ông ấy cũng khá nhạt nhòa và có chút khiêm tốn.

Nhưng không ai lại không nhận ra ông ta là ai. Còn ai có thể ôm chầm lấy Miraila một cách tự nhiên đến vậy?

Tuy nhiên, vờ như không quen biết, Miraila vuột khỏi tay ông ta. Họ là ai mọi người đều biết việc đó, nên vì là tiệc hóa trang, nên luật là mọi người sẽ vờ như không biết.

Hoàng đế chậm rãi đi theo bà ta.

“Chẳng phải nàng sẽ nhảy với ta khi nàng hài lòng với thức uống của ta ư?”

“Tôi đã lấy nó đâu chứ.”

“Tôi miễn cưỡng nhận nó thôi.”

Như một nàng tiên cá, Miraila rảo bước vào trong sảnh tiệc. Một lớp màn trướng quấn lấy thân của Miraila hệt như làn nước.

Hoàng đế, chìa tay ra như là ông ta lo sợ bà ấy sẽ vụt đi xa và không thể nào bắt được.

Miraila trốn khỏi ông ấy. Hoàng đế cười và đổ ly rượu vang lên vai của bà ta. Viên ruby rơi xuống trang phụ của bà.

Một thị nữ cầm trướng, kéo và che cả hai người lại.

Dù sao thì, buổi tiệc này cũng chỉ là để tiêu khiển cho hoàng đế.

Hoàng đế tổ chức yến tiệc cho Miraila, nhưng bất cứ buổi tiệc nào mà ông tham dự đều lại trở thành của riêng hoàng đế. Và càng chính xác hơn nữa các buổi tiệc này được mở ra chỉ để phục vụ khoái cảm và tiêu khiển.

Mọi người đều lảng đi chỗ khác khỏi cặp đôi ấy và vờ như không biết.

Một tay của Miraila đưa ra bên ngoài trướng. Sau đó bà ta bắt lấy tay của một người thị nữ đang giữ trướng.

Mọi ánh nhìn đổ dồn vào đó, sau đó nhìn vào người phụ nữ kia, ngay tiếp theo cả cô ta cũng bị kéo vào bên trong.

***

Rye đang ngồi ở một chiếc bàn trên tầng hai và quan sát cảnh tượng đó.

‘Thật méo mó.’

Tẩt cả những thứ xa hoa nhất và trụy lạc nhất thế giới đều gói gọn trong sảnh tiệc này.

Rye cũng chẳng phải là một người tốt lành gì. Anh giết chóc, buôn bán người vì tiền. Chỉ cần là gia đình và đồng bọn của anh không sao thì mạng cũng người khác cũng không là gì.

Với một buổi tiệc suy đồi như vậy thì so ra cuộc đời tha hóa mà anh ta đã nhìn thấy và chịu đựng chẳng là gì mấy.

Đêm hôm qua, Miraila đã đến chỗ của anh với vẻ mặt nhợt nhạt.

「Thưa thầy, thầy chắc là ở đây không hề bị ám chứ, thưa thầy?」

「Phu nhân sợ hãi thứ gì à?」

Rye nói có chút gượng gạo.

Anh đã làm tròn vai của một thầy đồng như Artizea đã yêu cầu.

Có vẻ như anh đã thành công hơn mình nghĩ. Miraila tin rằng anh là một thầy đồng với sức mạnh phi thường.

Khi bà ta bắt đầu tin vào điều đó, Rye càng từ chối, thì Miraila lại càng tin vào điều đó hơn nữa. Bà gọi anh ta là thầy và rất ngưỡng mộ anh.

Rye còn có cả một phòng ở trong dinh thự Rosan. Dù cho anh có từ chối bao lần không ích gì, Miraila vẫn yêu cầu anh ở lại đó.

Người quản gia hiện tại của nhà Rosan là người mà hầu cận của hoàng đế đã tuyển chọn.

Bởi vì Miraila tin vào anh ta, nên ông ấy không đuổi Rye ra ngoài. Tuy nhiên, vị quản gia cũng không hề che đậy việc mình sẽ bắt được tẩy của Rye và nhượng bộ cho đến khi anh lộ chiếc đuôi cáo của mình.

Rye rất lo lắng và cảm thấy bất an. Anh cũng không ghé đến ngay khi có thể như thường lệ. Nhưng việc này cũng chẳng có ích gì.

Anh phải củng cố lòng tin của Miraila cho đến khi anh nhận được chỉ thị mới.

Miraila rất lo lắng. Còn anh thì lo sợ. 

「Khi con gái ta còn ở đây, mọi việc đều ổn cả. À thì cũng không hẳn là mọi thứ diễn ra như mong đợi, nhưng mà bệ hạ ngài ấy cũng không ghét bỏ con bé đến mức đó… Tôi đã nghĩ là mọi thứ vẫn ổn nếu cứ như vậy.」

「Chẳng phải hầu tước phu nhân đây vẫn là người mà hoàng đế bệ hạ sủng ái bậc nhất sao?」

「Ta rất lo lắng, ta sợ mình sẽ hóa điên mất. Chẳng có thứ gì diễn ra như ta đã nghĩ cả.」

Miraila nói như thể chỉ còn trông cậy vào mỗi anh là được thôi.

「Ta nghĩ rằng mọi việc bắt đầu từ ngày mà con gái ta rời khỏi đây. Sau đó, chẳng có chuyện gì tốt. Có thật không hề có linh hồn xấu xa nào đang ám nơi này chứ?」

「Thưa phu nhân, không có đâu ạ.」

「Ngài nói những linh hồn xa xưa sẽ ẩn náu ở những dinh thự cổ. Mà nếu những linh hồn ở đây là từ gia tộc hầu tước Rosan, cũng chẳng có gì lạ khi chúng đang nguyền rủa ta.」

Bà ta chưa bao giờ nghĩ như vậy khi Artizea còn ở đây.

Bà ôm trong mình nỗi lo sợ nhan sắc của mình sẽ tàn phai. Tuy nhiên, hoàng đế là ưu ái Lawrence, và ông ta sẽ không bỏ rơi bà, vì bà là mẹ của đứa con trai yêu quý của ông ấy.

Giờ mọi thứ đã khác. Hoàng đế vẫn chăm lo cho Miraila, nhưng chiếc mặt nạ mang tên gia đình này đã xuất hiện vết rạn.

Lawrence thường đến gặp và chào hỏi hoàng đế. Anh ta cũng được gọi đến các cuộc họp quan trọng như lúc trước.

Tuy vậy, khác với lúc trước, cả ba người đã ngừng dùng bữa chung với nhau.

Lúc đầu, đó là lỗi của Lawrence. Anh đi đến điện nữ hoàng nhiều hơn là cũng Miraila đi gặp hoàng đế.

Và bây giờ thì hoàng đế cũng chẳng thiết tha cho gọi Lawrence nữa.

Miraila mất hết bình tĩnh. Như lúc còn trẻ, bà cố sắp đặt hết mọi sự hào nhoáng và cố làm trò tiêu khiển cho hoàng đế. Khoảng thời gian làm một người vợ nhàn nhã đã qua đi.

Hoàng đế cũng biết rằng bà ấy đang rất tuyệt vọng. Đó là lý do mà ông ấy mở các buổi yến tiệc để an ủi bà, và mua cho bà bất cứ thứ gì mà bà muốn.

Nhưng nó vẫn không đủ. Rốt cuộc những thứ này buộc phải thuộc về Lawrence. Chỉ khi đó thì bà ta mới có được sự an tâm rằng mình sẽ không bị vứt bỏ mãi mãi, nhưng liệu Lawrence sẽ quay lại với tư cách là con trai của bà chỉ vì anh ta đã là hoàng đế hay không?

Bà cũng không chắc nó sẽ xảy ra. Nếu anh ta quay lại sau khi anh ta trở thành con nuôi của hoàng hậu và trở thành thái tử là may lắm rồi, nhưng mọi thứ có lẽ sẽ không như thế.

Artizea hoàn toàn rời khỏi đây. Cô để lại ngôi nhà và một khoản trợ cấp, nhưng đến cả Miraila cũng biết đó là cách để chấm dứt mọi thứ trong im lặng.

Miraila lo rằng bà ta sẽ bị bỏ lại trong dinh thự Rosan một mình.

「Nhưng con gái ta mang dòng máu của gia tộc hầu tước. Lỡ như những linh hồn đó bắt đầu nguyền rủa ta chỉ vì con bé rời đ…」

「Linh hồn không có sức mạnh để nguyền rủa một ai cả thưa phu nhân hầu tước. Mà là chính con người mới nguyền rủa con người thôi.」

Lý do mà Miraila lâm vào cảnh nguy khốn này là bởi Artizea.

Thế mà, Miraila lại chẳng đủ sáng suốt để nhìn thấy nguyên nhân và hệ quả cũng những việc này.

Nhưng mà bà ta cảm thấy mọi thứ đang chuyển biến xấu dần từ khi Artizea rời đi.

Sau khi bị kẹt lại trong dinh thự Rosan, bà ta bắt đầu tự hỏi có phải là những linh hồn của nhà hầu tước đã nguyền rủa bà.

Rye đến buổi tiệc là vì Miraila đã thỉnh cầu anh làm thế. Nếu như có ai đó nguyền rủa bà ta ở đây hay có ác vong ở trong hoàng cung, anh sẽ nói cho bà ấy biết.

Ngay lúc anh vừa định rời đi.

Miraila tiến đến. Thay vì ướt đẫm rượu, bà ấy mặc một bộ trang phục khá kín, và mặt nạ cũng chuyển sang loại đơn giản che hết cả mặt.

Nhưng Rye cũng nhận ra bà ấy ngay lập tức. Vốn dĩ từ đầu Miraila cũng chẳng phải là kiểu người khó nhận ra dù cho có che hết cả mặt.

“Thưa thầy.”

Rye vờ không nghe thấy.

“Đừng hành xử như bà biết tôi là ai ở một nơi thế này.”

Rye vội rời đi. Anh không biết nếu Miraila rời đi để hoàng đế một mình hay là bà ấy để mặt ông ta ôm ấp với người phụ nữ khác. Và anh cũng không nên biết điều đó.

Sự tin tưởng này đang tăng dần đến mức nguy hiểm.

Anh cần có chỉ thị từ Artizea, và cũng tầm này cô sẽ sớm quay lại thôi.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại