Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure’s Attique
Người dịch: Ayako
Proof: Lancelot
Mặc dù cô chưa cho phép nhưng cánh cửa đã mở ra. Alice bước vào, hai má cô ửng đỏ vì phấn khích. Cô thở hổn hển như thể đã chạy một quãng đường dài.
“ Tiểu thư.”
“Có chuyện gì vậy?”
Artizea quay lại và bình tĩnh hỏi.
Alice dường như bừng tỉnh khi thấy căn phòng đầy màu sắc chất đầy váy áo, trang sức và vải vóc. Hít một hơi sâu, cô bước về phía Artizea.
“Kaah! Cô sẽ làm dơ nó mất!”
“Cô không thể bước lên nó như vậy được!”
Người hầu của Emily nhặng xị cả lên, nhưng Alice dường như không có ý định làm theo.
“Tiểu thư, tin tức đến từ lãnh địa hầu tước Rosan.”
Alice nói nhỏ vào tai của Artizea.
Emily nhanh chóng để ý và giữ khoảng cách với Artizea. Sophie trợn mắt và nghiêng đầu.
“Tối qua… không, rạng sáng nay, họ nói rằng Bill đã chết.”
“Ta biết.”
Có vẻ như Rye đã làm đúng.
“Tốt lắm.”
Artizea khen ngợi Alice.
Nó không quá quan trọng trong lúc này. Tuy nhiên, điều quan trọng là nghe được tin tức trước những người khác.
Đối với Alice, công việc xử lý thông tin cũng không khác mấy. Cô đáng được tán dương.
Alice thích thú cười toe toét.
“Vâng. Nora đến để nói tin đó cho em. Cô ta làm việc trong phòng giặt là.”
“Ta sẽ lưu ý.”
Tất cả là kết quả của việc đút lót dưới danh nghĩa quà tặng.
Cô ta được yêu cầu cho họ biết nếu có bất kỳ tin tức nào, và cô ta sẽ cố gắng nhanh nhất có thể khi biết rằng có chuyện bất ngờ xảy ra và chuyển nó cho Alice.
Sophia gióng tai của cô ta lên và nghe được cái tên Nora.
“Ai là Nora vậy ah?”
“Ah, đó là…”
“Bill đã chết rồi.”
Alice nhìn Artizea, tự hỏi liệu cô có phải giấu tin đó không.
Artizea gật đầu với thái độ không hề ngạc nhiên hay kích động. Quản gia của Miraila đã chết. Dù sao, sau nữa ngày thì tin tức cũng được lan truyền ra ngoài.
Các bài báo cũng sẽ xuất hiện trên những trang báo của tuần này. Không có lý do gì để ỉm nó đi cả.
“Trời đất, thiên địa ơi.”
Sophie giật mình và dùng tay để ngăn tiếng hét. Emily cũng hét lên ngạc nhiên.
Vì Miraila đến tiệm của Emily vài lần nên hầu hết nhân viên của bà ta đều biết về Bill.
Kinh hoàng và ngạc nhiên dồn dập.
“Oh, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Ôi chao. Tối hôm qua, thưa phu nhân.”
Alice ngưng nói và nhanh chóng ngậm miệng mình lại. Cô tự nhận ra rằng mình đã nhắc đến Miraila.
Artizea lắc nhẹ đầu và ra hiệu rằng không có vấn đề gì cả. Sau đó Alice nói một cách tự tin.
“Có vẻ như phu nhân đã đánh Bill trong lúc nóng giận, vì vậy anh ta nổi giận và đi ra ngoài uống rượu lúc nửa đêm.”
“Sau đó thì sao?”
“Đến sáng hôm sau anh ta không trở về. Phu nhân tỉnh dậy và tìm Bill, nhưng bà ấy lại nổi nóng vì anh ta không có mặt ở đó. Vì vậy, những người hầu đã tìm khắp các quán bar gần đó và họ đã thấy anh ta. Anh ta ngã xuống đường và chết.”
“Trời đất ơi. Có phải là do đau tim hay đại loại vậy không?”
“Không, ai đó đã đánh anh ta bằng đá từ phía và lấy trộm mất chiếc ví. Đó chắc là một tên trộm quen mặt của vùng lân cận. Bill không may đã ngã về phía trước, đập đầu mình xuống và chết ngay tức khắc.”
“Thật khủng khiếp.”
Sophie tự lẩm bẩm với bản thân, Emily hỏi lại lần nữa.
“Họ có tìm được thủ phạm không?”
“Vẫn chưa. Tôi đã báo cho cảnh sát, nhưng không có hy vọng tìm được thủ phạm.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
“Tôi nghe nói họ sẽ điều tra nhưng không thu hoạch được nhiều. Tôi đoán thật khó để nói rằng điều đó được thực hiện và che giấu bởi một người đầy ác ý. Họ nói Bill đã đốt tiền nấu cháo ở quán bar vào đêm qua.”
Rye chưa bao giờ khiến Artizea thất vọng trong khoản này.
Điều này đã hoàn toàn che giấu đi nguồn gốc cuốn sách mà Bill đã sao chép.
Artizea lén cười thỏa mãn.
Emily hỏi đầy hoang mang.
“Tại cái quái gì mà anh ta lại làm như vậy?”
“Anh ta muốn nói rằng mình đã sống một cách cực khổ để có được số tiền này. Quản gia làm như vậy không phải như vậy trong lần 1, lần 2.”
Sophie nhỏ giọng trả lời. Nhưng đó là một giọng đầy thương xót.
“Tôi ghét tay quản gia hơn cả phu nhân nữa. Nhưng khi nghe tin ông ta chết…”
“Phu nhân… người có nói gì không? Anh ta là quản gia yêu thích bà.”
“Tôi nghĩ bà ấy đang rất sốc. Bà ấy đã ngất đi một chặp.”
Trước lúc Alice trả lời, Emily quay sang nhìn Artizea. Artizea nhìn chằm chằm lại với một biểu cảm thờ ơ.
Emily cụp mắt xuống.
“Tôi hiểu.”
Emily thậm chí không nói thêm lời nào, nhưng Artizea biết bà ta đang nghĩ gì.
Một lúc trước, đích thân cô đã đến đây, Lawrence cũng đã ra khỏi nhà. Chỉ còn lại một mình Miraila ở trong căn nhà đó.
Trong hoàn cảnh đó, nay cả đến người quản gia cũng bị giết. Bà ta chắc chắn tự hỏi rằng liệu nó có an toàn khi để bà ấy ở một mình như vậy.
Khi Artizea im lặng nhìn bà ta, Emily nhanh chóng hạ tầm mắt xuống.
Bà ta là một thợ may nổi tiếng, vì vậy bà ta rất thân thiết với các quý cô, nhưng bà ta không có tư cách gì để đối mặt với Artizea và nói chuyện một cách dễ dàng.
Đó là một lỗi lầm lớn khi dám đưa ra lời khuyên.
Thêm vào đó, Emily biết nội tình của Artizea. Bà ta cảm thấy thật có lỗi khi bà cố gắng tỏ ra đồng tình với Miraila.
“Tôi xin lỗi, thưa tiểu thư.”
“Bà xin lỗi vì điều gì?”
Emily lịch sự cúi đầu.
“Alice, cô hầu tên Nora chưa rời đi phải không?”
“Đúng vậy. Tôi đã ngay lập tức nói với cô ấy đợi một lát để tôi báo tin này với người rồi sau đó hãy đi. Có khi người lại muốn gặp cô ta.”
“Ta cũng muốn, nhưng ta không thể gặp cô ấy trong lúc này. Cô có thể mời cô ấy một tách trà ở chỗ của ta.”
“Thưa vâng. Cảm ơn người.”
Alice cúi đầu chào và rời đi. Đó là bởi vì cô biết rằng từ “ở chỗ của ta” có nghĩa là thưởng công.
Đối với Alice, cô có thể ra oai với cô ta một chút.
Sophie ngập ngừng nói.
“Thưa tiểu thư, em có thể ra ngoài một lát không ạ?”
“Được.”
“Cảm ơn người! Em làm việc trong phòng giặt trước khi phục vụ cho người, nên em biết rõ Nora. Cảm ơn người, em sẽ quay lại sớm.”
Sophie theo sau Alice.
Emily tiếp tục công việc trong im lặng một khoảng thời gian.
Sau khi sự ồn ào của Sophie biến mất, căn phòng Tuvalet trở nên tĩnh lặng khác thường.
Artizea cảm thấy chán quay ra hỏi Emily.
“Bà đã chỉnh xong chiếc váy cưới này chưa?”
“Rồi ah, nhưng có rất nhiều thứ tôi muốn cho người xem…”
Emily nói với gương mặt cáu kỉnh như thể có điều gì đó không lành.
Với một vị khách lớn như một cô dâu chuẩn bị kết hôn, thì sự kết hợp giữa phong thái, sự kích động và thói quen chi tiêu hào phóng, tạo nên tính không sợ hãi trước bất cứ gì.
Tuy nhiên, Artizea không hề kích động như bà ta nghĩ và điều ít nhất bà có thể làm là cứu vớt khuôn mặt của cô. Cô là người có được một tài sản lớn đến như vậy nhưng lại không biết cách sử dụng.
Nhưng cô có một thứ khiến cho Emily hài lòng. Cô đã sống một thời gian dài trong lâu đài hầu tước Rosan. Số tiền cô có vượt xa ngân sách của một gia đình thông thường.
“Bà đã lấy xong số đo, tiếp theo hãy làm theo ý của mình. Bà không cần lo lắng về tiền bạc.”
Hai má của Emily hồng lên rực rỡ.
“Khi mà đại công tước nói như vậy, người đã nói thật lãng phí.”
“Bởi vì đó không phải là tiền của ta, mà là dùng của Cedric.”
“Thật là buồn cười khi nói đó là lãng phí.”
Emily nói với giọng the thé, lúc này bà ta tràn đầy năng lượng, khiến Artizea cũng nao núng.
“Ta biết bà đang nói đến điều gì?”
Cedric tiêu tiền cho cô cũng là một phần trách nhiệm. Nó không quá quan trọng. Tuy nhiên, cô cảm thấy xấu hổ vì không có lý do gì cả. Có lẽ, là do cô cảm thấy áy náy khi được đối xử như một cô dâu trong khi đây còn không phải là cuộc hôn nhân thực sự.
「Đây là hôn lễ của chúng ta mà.」
Dường như cô đang nghe thấy tiếng tim mình đập.
Artizea cụp mắt mình xuống và cảm nhận được một sức nóng kỳ lạ đang lan truyền từ nơi sâu thẳm của trái tim mình.
Cedric cần cẩn thận hơn với lời nói của mình. Cô biết anh không cố gắng quyến rũ phụ nữ, nhưng khuôn mặt và giọng nói chân thành có sức mạnh công phá rất lớn.
Artizea biết rằng mình hiểu tất cả những gì anh ấy muốn nói.
Trong mọi hoàn cảnh, Artizea trong mắt anh lúc nào cũng là cô bé 18 tuổi vừa rời vòng tay mẹ.
Điều đó vẻ buồn khi cô đang tập trung vào kế hoạch của mình hơn là cuộc hôn nhân này.
‘Đừng lo lắng, đừng quá áp lực, nhưng vì đó vẫn là một cuộc hôn nhân nên hãy tận hưởng tất cả như là một cô dâu.’
‘Bởi vì nàng là một người tốt.’
Cô không đáng được quan tâm đến như vậy.
Cùng với suy nghĩ đó, sức nóng lan truyền trong ngực cô nguội dần. Và trong đầu cô có quá nhiều thứ để làm. Cô không thể suy nghĩ chậm lại như Cedric nói. Nếu có ba đầu sáu tay, cô sẽ dọn sạch sẽ chúng.
Không có gì tốt khi trì hoãn thời gian. Tốt hơn là nên thả Lawrence ra càng sớm càng tốt.
Emily phủ nhận điều đó trong khi cô chìm đắm vào suy nghĩ của mình.
“Không đâu. Tôi không nghĩ người hiểu hết về tôi đâu.”
“Phu nhân Emily.”
“Một người đàn ông sắp kết hôn là lúc anh ta đầu tư nhiều nhất cho người phụ nữ của đời mình. Trên giới hạn đó thì không khác gì anh ta cũng được nhận lại vào lúc đó vậy. Vì vậy, người không nên tự hạ thấp mình như vậy!”
“Không sao cả. Nữ hầu tước Rosan.”
Emily lầm bầm và cắn vào miệng.
“Ngài ấy không gặp bất kỳ khó khăn nào về tài chính cả…”
“Đừng nói thêm gì nữa, hãy làm tốt công việc của mình. Bà có biết thêm những điều gì cần cho các loại quần áo? Ta không có thời gian để chăm cho từng cái.”
“Tiểu chủ Rosan à.”
Cuộc hôn nhân hạnh phúc mà Emily hình dung không phải là mối bận tâm của Artizea. Nó sẽ không xảy ra đâu.
Chính Artizea khiến mọi người xung quanh lầm tưởng đây là một cuộc hôn nhân tình yêu, vì vậy cô không thể nói gì được.
“Sophie là người quản lý tủ quần áo của ta, vì vậy hãy nói với cô ấy. Ta sẽ trả thêm hậu hĩnh cho công việc này của cô ấy.”
Emily thở dài.
“Tôi vừa nghĩ người tìm được chút hy vọng rồi cơ mà …”
“Có phải việc may và mặc những bộ quần áo đẹp sẽ làm thay đổi thực tế?”
Artizea nói như vậy và hoàn thành buổi thử đồ của mình, trong tiếng thở dài của Emily.