Cánh cổng của Amerigo mở ra trong khi Abella và Enoch tiếp tục cuộc trò chuyện của họ.
Enoch thúc vào vai Abella như thể anh đang đánh thức cô. Cô ấy bắt đầu bước đi từng bước.
Abella là người quyết định đi bằng đôi chân mình trong khi con đường rất dài. Đơn giản là vì con đường này là nơi mà cô ấy đã chơi với Carlo và cha của họ khi còn nhỏ.
Hoa dại sẽ nở vào mùa xuân và quả mâm xôi sẽ chín vào mùa hè. Đại lộ của họ đã được bảo dưỡng cẩn thận bởi một người làm vườn.
Rất lâu trước đây, cô đã nhìn những bông hoa dại nở cùng Carlo và cha của họ.
“Đây là hoa gì?”
“Hm, nó trông rất giống với con, nên có phải là hoa Abella không?”
“Hả? Cha không biết đó là hoa gì ư?! Cha ơi, ngốc quá! ”
“Carlo, suỵt. Em đang làm cho cha phải xấu hổ đó. “
Abella có thể nhìn thấy hình ảnh thời thơ ấu của mình và Carlo khi đang chạy lung tung với một nụ cười. Cô cảm thấy như thể cha của họ, người đang dõi theo Carlo sẽ gọi tên cô bất cứ lúc nào. Abella cắn môi.
Sau đó cô thấy mình đang đi một mình trên con đường đó.
Nơi không có Carlo và cha của họ.
Cộp, cộp.
Những bông hoa mùa xuân đang nở rộ, rung rinh theo chuyển động của những bước chân của Abella. Tim cô đập mạnh.
“Cô có ổn không? Mặt cô trông thật xanh xao.”
“Tôi ổn.”
Abella trả lời một cách bướng bỉnh.
Cô biết điều gì sẽ xảy ra ở cuối con đường nhưng ngay cả như vậy, cô ấy không nên suy sụp quá nhiều.
Có phải cô đã tự mình chọn con đường dẫn đến địa ngục?
Enoch nhìn chằm chằm vào tấm lưng đang run rẩy của Abella.
Ai lại cảm thấy khó khăn khi gặp mặt gia đình mình chứ?
Mặc dù anh đã duy trì mối quan hệ với Abella được bảy năm nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô như thế này. Enoch nhìn theo Abella, người đang nín thở.
Abella như đang bước chân vào địa ngục khi cô đi đến cuối con đường.
Người quản gia, người đi loanh quanh trước một cánh cổng đang đóng khác, chạy đến với cô với đôi mắt rưng rưng.
“Cô chủ!”
“Đã lâu rồi, Hannibal.”
“Tôi đã đợi cô kể từ lúc cô nói rằng sẽ quay lại. Một khoảng thời gian dài đã trôi qua kể từ lần cuối cùng cô đến đây. Chào mừng trở lại!”
Hannibal nắm tay Abella trong khi ông đang tự hỏi mình nên làm gì.
Tuy nhiên, ít nhất ai đó đã chào đón cô ấy.
Abella nhẹ nhàng gật đầu.
“Hannibal, ông vẫn ở đây.”
“Tôi cảm thấy thời gian trôi quá nhanh. Cô gái nhỏ bé ngày nào giờ đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp nhưng Hannibal này giờ đã là một ông già xám xịt. Vào nhà thôi nào, thưa cô. ”
“Mẹ tôi đang ở đâu?”
“Bà ấy ở trong phòng cậu chủ– không, phòng của Công tước Carlo.”
Abella ngẩng đầu lên. Phòng của Carlo, nằm trên tầng hai với không gian rộng và có nhiều ánh sáng mặt trời chiếu vào.
“Chắc hẳn rất nhiều khách đã đến.”
“Vâng, họ được phục vụ trong một tòa nhà riêng biệt thay vì tòa nhà chính.”
“Làm tốt lắm.”
Abella đáp lại với một tiếng thở dài.
“Nhưng người bên cạnh bạn…”
“Anh ấy sẽ hỗ trợ tôi trong tương lai. Tên anh ấy là Enoch Clemington. Enoch, đây là quản gia của Amerigo, Hannibal. “
“Rất vui được gặp bạn, Hannibal.”
“Cảm ơn, ngài Enoch.”
Theo cử chỉ tay của Hannibal, những người hầu lấy hành lý của Abella và Enoch. Cửa trước đang dần dần mở ra. Mùi của biệt thự Amerigo, nơi được chôn giấu trong ký ức của cô, thấm vào phổi của Abella.
Cộp.
Abella di chuyển cẩn thận, từng bước một.
Những người hầu gái đang đợi ở sảnh vào cúi đầu về phía Abella. Trong khi cô ấy bước vào giữa họ, Abella hít một hơi thật sâu.
Mọi thứ vừa lạ lại vừa quen.
Cô nghe thấy tiếng bước chân sốt ruột trên lầu. Sự im lặng bao trùm khắp đại sảnh, nơi được thắp sáng rực rỡ bởi một chiếc đèn chùm lộng lẫy.
Một quý bà với bộ đồ ngủ bằng lụa nhanh chóng bước xuống cầu thang trong khi cầm một chiếc lược trên tay. Bà ấy có mái tóc rối bù và khuôn mặt run rẩy.
“Mẹ.”
“Tại sao mày lại đến đây? Cút đi! Đám tang đã chật kín người rồi. Không có chỗ để chào đón mày đâu!”
Kể cả khi đám tang kéo dài hơn một buổi sáng, cô cũng không nhận được một cái nhìn nồng nhiệt. Cô ấy không thất vọng vì ngay từ đầu cô đã không mong đợi điều gì.
Trái tim của Abella, vốn đã đầy vết thương, không hề lay động khi đối mặt với lời cay độc của bà Amerigo.
“Tôi sẽ tiếp quản Amerigo.”
“Mày đang nói về cái gì vậy !?”
Bà Amerigo la lên một cách cuồng loạn.
“Mày đã loại bỏ em trai của mình và bây giờ đang muốn chiếm vị trí của thằng bé? Mày có còn lương tâm không? Abella, mày có phải là con người không !? ”
___________
Hết chương 4