Hôm đó là một ngày trời trong xanh không một gợn mây và đầy nằng. Ngước nhìn lên trời, Shin-u thở dài mệt mỏi khi nghĩ tới những việc mình phải làm trong cái thời tiết tuyệt đẹp này, đó chính là hành quyết Phu nhân Shu Keigetsu.
“Hình như là Phán quyết của Sư Tử, đúng không nhở?”, vuốt chiếc vỏ kiếm đeo bên lưng, cậu thì thầm với bản thân bằng một tông giọng u tối.
Phán quyết của Sư Tử là tên của “nghi thức” mà cậu sắp phải thực hiện. Trong “nghi thức” này, các tội nhân sẽ bị nhốt vào trong một cái chuồng cùng với một con sư tử hung tợn. Đặc biệt hơn nữa, con sư tử ấy sẽ quyết định liệu các tội nhân có được ân xá hay không. Bởi nếu chú sư tử ấy không ăn thịt tên tội nhân đáng thương thì hắn ta vô tội, còn không thì y sẽ chết không toàn thây.
Phán quyết của Sư Tử ra đời dựa vào một truyền thuyết kể về một vị hiền giả đã từng sinh sống tại vương quốc Ei. Vị hiền giả ấy có một tâm hồn thanh cao và thánh thiện tới mức đã cảm hoá được cả một con sư tử đang trở nên hung tợn vì đói khát. Tuy nhiên, Phán quyết của Sư Tử lại khác hoàn toàn với truyền thuyết, bởi lẽ, các tội nhân sẽ bị nhốt vào một cái chuồng của một con sư tử đã bị bỏ đói khá lâu. Do đó, tỉ lệ sống sót của các tội nhân là một con số không tròn chỉnh.
Trở lại hiện tại, một cái lồng khổng lồ đã được dựng lên ở sân của Tu viện nằm ẩn mình giữa Hậu cung rộng lớn. Đáng sợ hơn nữa là những người sống ở Hậu cung không chỉ không cảm thấy tiếc thương cho Keigetsu mà còn tràn ngập vui sướng như thể sắp được xem một buổi diễn kịch. Thậm chí, những bộ đồ đen tuyền họ đang khoác trên mình cũng chỉ vì sợ sẽ làm bẩn quần áo bởi các vết máu chứ không hề có lòng thương xót gì ở đây.
Nghĩ tới chuyện đó, Shin-u lại thở dài.
Giá như mình có thể kết liễu đời của cô ta chỉ trong một nhát chém.
Không phải cậu đang tiếc thương cho tội nhân mà chỉ vì cậu cảm thấy thật ghê tởm khi chứng kiến cảnh một thiếu nữ la hét, van nài trong nỗi ô nhục để được sống. Cậu cũng từng chứng kiến Phán quyết của Sư Tử diễn ra vài lần trước đây, đáng nói là ngay cả một người đàn ông trưởng thành và khoẻ mạnh còn phải van nài thì huống chi là một cô gái chân yếu tay mềm chứ. Khi phải chứng kiến Keigetsu, một thiếu nữ, bị hành quyết thì ngay cả cậu còn phải cảm thấy đáng sợ chứ nói chi tới những người trong Hậu cung.
Hầy, mình hiểu rõ được nỗi đau của Keigetsu sắp phải trải qua là như thế nào.
Bây giờ nhớ lại mớ rắc rối mà cô nàng đã mang tới cho Ưng Nhãn cũng đã khiến cậu phát sợ rồi. Đúng thật là Keigetsu luôn thân thiện và dễ mến khi tiếp xúc với những người có nhiều quyền lực trong triều như Gyoumei, Shin-u hay Tứ Quý phi . Nhưng khi tiếp xúc với những người thấp kém hơn mình, cô thường tỏ ra khó chịu và có thái độ hách dịch đối với họ. Vì vậy, cô phải hứng chịu khá nhiều tin đồn và lời lăng mạ nhằm bôi nhọ, vu khống cô từ các cung nữ và hoạn quan cấp thấp trong Hậu cung. Nhưng những lời lẽ đó không phải không có căn cứ, bởi có lúc, Keigetsu đã phải tố cáo một cung nữ dưới trướng của mình vì những hành vi sai trái của ả và giữ lại số tiền lương của nô tì đó như “phần thưởng” cho mình. Cô nàng cũng từng làm những điều tương tự đối với các thái giám trong triều.
Nhưng vì cô là một Phu nhân, một trong các danh hiệu cao quý trong triều, nên Ưng Nhãn đành nhắm mắt làm ngơ. Nhưng giờ đây, cô đã phạm phải tội lỗi tày trời nên một làn sóng oán hận đã nổ ra khắp Hậu cung. Vì lẽ đó, Ưng Nhãn đành phải vào cuộc. Tuy vậy, làn sóng lửa giận ấy dường như quá lớn đi khi gần như cả thế giới đều đang coi cô là kẻ đáng chết. Minh chứng là thông thường sẽ có một buổi lễ trước ngày hành quyết dành cho những ai muốn phạm nhân ấy ra đi một cách thanh thản bằng các cho con sư tử đảm nhận vị trí đao phủ ăn. Nhưng, khi ngày đó tới, không hề có ai tới để bày tỏ lòng trắc ẩn của mình cả.
Do đó, trọng trách của Shin-u sẽ trở nên dễ dàng hơn. Cậu chỉ cần hỏi tên tội nhân bị người đời nguyền rủa ấy vài câu hỏi, sau đó cậu sẽ thu dọn những thớ thịt còn sót lại của Keigetsu.
Cái danh “đội trưởng đội Ưng Nhãn” nghe ngầu đó, nhưng công việc mà mình phải làm chả khác chi người hầu cả.
Nghĩ tới việc mình phải làm trong vài giờ nữa, cậu tự mỉa mai bản thân mình trong khi đang đi tới địa điểm hành quyết.
Trở thành một vị Hoàng tử nhưng lại không có quyền thừa kế chỉ đem lại bất lợi cho cậu và người thân thôi.
Shin-u biết rất rõ tại sao cậu lại được giao cho một công việc chán ngắt nhưng lại đẫm máu như vậy. Liệu cậu có thể cống hiến hết mình cho quốc gia chỉ với việc là làm người hầu không? Liệu cậu sẽ làm theo tất cả mệnh lệnh được giao chăng?
Cậu luôn bị người khác dõi theo, luôn bị người khác ngờ vực rằng khi nào cậu sẽ trở thành phản tặc. Hoặc cậu sẽ bị người xung quanh xem là một tên đao phủ đáng sợ và tàn nhẫn. Đáng cười hơn nữa là những cô gái xung quanh cậu chỉ si mê cậu vì vẻ ngoài điển trai chứ không phải tình cảm thật lòng.
Chỉ nghĩ thôi mà mình phát ngán rồi.
Thành thật mà nói, cậu chán ghét cái cảnh này rồi. Kể từ lúc cậu làm việc ở chốn Hậu cung lộng lẫy, cậu chả thấy gì ngoài những tính cách méo mó của con người như tham lam, nham hiểm và tự cao. Do đó, Shin-u chưa bao giờ nở được một nụ cười từ tâm cả.
Chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, Shin-u không hề biết rằng mình đã tới địa điểm hành quyết. Bước qua cánh cổng khổng lồ, cậu bắt một con sư tử to bự gần bằng ba người đàn ông trưởng thành đang được người giữ thú dẫn tới chỗ mình. Cẩn thận và nhẹ nhàng nhất có thể, cậu đưa con sư tử ấy vào chuồng. Trong lúc đó, Thái tử Gyoumei cùng với Hoàng hậu và bốn vị Quý phi cũng đã tới nơi dành cho quan khách.
Tất cả những Phu nhân, ngoại trừ Shu Keigetsu và Kou Reirin, đều đã có mặt và đang yên vị ngồi ở hàng ghế ngay sau Thái tử. Về phần Phu nhân Kou Reirin, do đang phải gồng mình cầm cự trước cơn sốt cao, cô được đặc cách chứng kiến buổi hành quyết từ chỗ ngồi ở mái hiên gần đó của mình.
Đưa ánh mắt chứa đầy lo âu của mình về phía Reirin, Thái tử Gyoumei liền hô to.
“Buổi hành quyết của Keigetsu chính thức bắt đầu.”
Sau một hồi lâu đọc bản cáo trạng, Thái tử Gyoumei lại hỏi có ai muốn dâng lễ vật nhằm thể hiện lòng thương tiếc hay không. Như thể thống nhất từ trước, đám đông ngay lập tức đáp “Không”.
Sự hiền lành mà thường ngày Quý phi Shu thể hiện đang dần biến mất, thay vào đó là một gam màu u tối, tiếc thương. Nhưng thay vì làm tròn tình chủ tớ, cô lại chọn cứu vãn thể diện cho….chính mình thay vì Keigetsu đáng thương kia đang ở những giây phút cuối đời.
“Nếu Keigetsu vô tội, em ấy sẽ được trời cao phù hộ mà tha mạng. Còn nếu không thì em ấy sẽ phải lìa xa nhân thế. Vì vậy, việc có lễ vật hay không cũng chả chả quan trọng.”
Nói cách khác, Quý phi Shu đã gián tiếp từ mặt Shu Keigetsu. Dường như hài lòng với màn thể hiện vừa rồi, mọi người lại dồn sự chú ý vào Thái tử.
“Hãy áp giải Shu Keigetsu ra đây.”, Gyoumei ra lệnh. Câu lệnh vừa rồi cũng chính là lời nói tuyên bố bắt đầu hành quyết.
Về phần mình, Shin-u đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc phải chứng kiến một thiếu nữ nhỏ bé vừa hét vừa vùng vẫy nhằm thoát khỏi lưỡi hái của thần Chết. Nhưng, khuôn mặt của cậu phải biến sắc vì không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Shu Keigetsu đang bước ra khỏi đại lao, sẽ không có gì đáng nói nếu một thiếu nữ yếu đuối như nàng sẽ trở nên điên loạn khi bắt gặp một con sư tử. Nhưng….nàng không hề sợ hãi. Những bước đi vững chắc, kiên định cùng với ánh mắt tự tin, không màng thế sự và như bị ảnh hưởng bởi dáng đi của nàng, bộ xiêm y mà nàng khoác trên trở nên đẹp hơn mặc cho nhìn nó khá là cầu kỳ và loè loẹt.
“Vâng, có thiếp đây.”
Bất ngờ trước phong thái vừa rồi của nàng, ai nấy đều phải ngơ ngác trước sự việc vừa rồi khi cô nàng phản diện của Nữ nhi Cung lại dễ dàng bước ra mà không hề nao núng.
“Hỡi Shu Keigetsu tàn ác. Ngươi đã đẩy ngã ‘hồ điệp’ của ta, Kou Reirin, một thiếu nữ mang tâm hồn thuần khiết, thanh cao ra khỏi Thất bảo tháp. Tuy không có nhân chứng hiện trường nhưng dựa vào lời nguyền của ngươi trước khi đẩy ngả ‘hồ điệp’ cùng lời khai của Reirin và những ân oán từ trước, từ đó, đã đủ bằng chứng để khép tội ngươi vào tội mưu sát. Ngươi có thú nhận tội trạng của mình không?”, Gyoumei hỏi bằng tông giọng lạnh như băng.
Không hề do dự, nàng đáp.
“Không.”
Nhưng ngay sau đó, nàng lại nói tiếp vì nhận thấy những ánh mắt khó hiểu từ lời đáp của mình.
“Ý của thiếp là, có một số chi tiết trong bản cáo trạng vừa rồi không đúng cho lắm…..nhất là phần nói về thiếp.”
“Ngươi nói cái quái gì vậy? Ngươi không hề thú nhận tội trạng mà còn tự cho mình là đúng sao!”, một ngọn lửa giận dữ bùng lên sau câu trả lời vừa rồi của nàng.
Hoảng sợ trước thái độ vừa rồi của Thái tử, Shu Keigetsu đính chính.
“Không, ý thiếp không phải vậy! Nhưng có lẽ ai nghe qua cũng sẽ nghĩ thế thì phải….”
Không thể “nói” nên lời những dòng suy nghĩ ngổn ngang trong tâm trí mình, nàng chỉ đành mở miệng nhưng rồi lại thôi. Bản tính tò mò bất chợt nổi lên, những người chứng kiến cảnh hành quyết đang tiến gần hơn để theo dõi diễn biến. Nhưng rồi họ chợt nhận ra.
Chà, con ả đó không hề thay đổi một tí nào cả.
“Không sao hết.”, Gyoumei thở dài trước những gì vừa diễn ra.
“Sự thật sẽ được phơi bày trong buổi Phán quyết của Sư Tử này. Nếu ngươi thực sự vô tội, trời cao sẽ phù hộ. Ngoài ra còn một giải pháp khác mà Reirin đã đề nghị…..đó là ngươi sẽ được chết nhẹ nhàng hơn bằng một nhát kiếm vào tim thay vì bị giày vò bởi đau đớn.”
“Ể, có lẽ cả hai lựa chọn đó đều không tốt một chút nào….”
Đột nhiên, một cảm giác đau khổ đang tràn ngập trái tim nàng như thể đang cắn xé trái tim mong manh ấy.
“Xin chàng hãy nghe thiếp nói. Nếu chàng là một vị minh quân, nếu chàng là người anh họ đáng kính của….”
“Câm miệng!”, vị Thái tử ngắt lời ngay lập tức và vẻ mặt đang trở nên nóng bùng vì giận dữ. Lửa hận đã đánh cướp đi vẻ đĩnh đạc thường có trong lời nói của cậu, thay vào đó là một giọng nói run run vì hận thù.
“Để ta nói cho ngươi biết, ngươi tưởng ta không biết về cuốn nhật kí sao, Reirin đã kể hết cho ta nghe rồi. Con ả như ngươi nghĩ sẽ cảm hoá được ta chỉ bằng cách bắt chước theo cô em họ đáng yêu của ta sao, con quỷ cái!”
“Phải! Thiếp là một con quỷ cái!”
Không tài nào chịu đựng những lời phỉ báng ấy nữa, Keigetsu giận dữ thừa nhận. Tuy thế, nhiêu đó vẫn chưa đủ với Thái tử Gyoumei, cậu liền ra lệnh mà bỏ qua quy trình.
“Nhốt con ả này vào chuồng sư tử nhanh!”
Cuối cùng, Phán quyết của Sư Tử đã diễn ra ngay sau khi Shin-u nhốt Keigetsu vào chuồng sư tử.
“Thật không thể tin được mà…..trong một khoảng thời gian ngắn mà mình lại phạm cùng một lỗi chứ. Có lẽ tình cảm của Gyoumei dành cho mình rất lớn….”
À không, đây không phải sợ hãi mà buông xuôi cho số phận mà chỉ là nàng đang bận suy nghĩ mà thôi.
Trong chốc lát, con sư tử đã đánh hơi thấy mùi thịt tươi mà gầm gừ, thủ thế để chuẩn bị vồ tới. Con thú chậm rãi tiếp cận nàng trong khi nàng vẫn đang chìm trong suy nghĩ. Thấy thế, Shin-u đành phải nhắc nhở Keigetsu.
“Này! Phán quyết của Sư Tử bắt đầu rồi đấy!”
“Ủa, à, hình như là đúng rồi đó!”
Đúng là nàng vừa thoát khỏi dòng suy nghĩ rối ren ấy, nhưng phản ứng của Keigetsu vẫn quá thờ ơ trước tình thế này. Bất ngờ trước phong thái kỳ lạ ấy, Shin-u nhìn chằm chằm vào nàng, tự hỏi rằng Keigetsu có khi nào bị vấn đề thần kinh hay không. Tuy thế, có một điều đã phản bác ý nghĩ đó ngay tức khắc chính là đôi mắt kiên định của nàng. Thế nhưng, nàng cũng là con người, chỉ trong thoáng chốc, nàng đã cảm nhận được nỗi sợ đang dâng trào trong mình như một làn gió xuân nhẹ nhàng vậy.
“Cô có đang biết mình đang ở trong tình thế thế nào không? Cô đang ở chung một cái chuồng với một con sư tử đói khát đấy.”
“Hả? Ừ thì đúng là vậy. Trong trường hợp này…..nếu nó xé xác tôi bằng những cái nanh vuốt đó thì chắc chắn tôi sẽ chết mà không hề kịp nói lời từ biệt.”
“Cô chỉ giả định ‘nếu’ thôi hả? Đơn giản vậy thôi á?”
Tất cả những lời nói đó đều phù hợp với tình cảnh này phải không? Cậu đã mong chờ một phản ứng dữ dội hơn thế nhiều nhưng những việc vừa diễn ra đã vượt quá trí tưởng tượng của cậu.
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Chẳng lẽ lúc nào cô ấy cũng như thế ư?
Khi bị một con thú vật man rợ như vậy tiếp cận thì cho dù có là bậc thầy kiếm pháp cũng không tài nào giữ được sự bình tĩnh đáng nể như thế. Các vị kiếm sĩ cũng giống như vị lãnh chúa đã nhiều năm chinh chiến ở sa trường hay vị hiền giả đã nhiều lần đứng ở lằn ranh của sự sống và cái chết mới có thể đạt tới cảnh giác như vậy. Còn nàng chỉ cần đứng im mà không hề nao núng là đã có thể đạt tới cảnh giới đó.
“Cái chết không hề làm cô sợ hả?”
“À, thật ra tôi đã quen với nó rồi.”
“Hả?”
Một lần nữa bất ngờ, Shin-u lại tò mò nhìn nàng và thắc mắc tại sao một thiếu nữ ở Hậu cung lại có thể thốt ra những lời như thế chứ. Rồi lại một lần nữa, ánh mắt của Keigetsu lại trở nên nghiêm túc, cùng với đó là câu trả lời của nàng.
“Trước khi một người lìa xa nhân thế thì họ vẫn còn sống đấy. Tương tự như thế thì chừng nào tôi chưa bị nuốt chửng thì cần gì phải sợ hãi. Nó có giúp ích gì cho tôi không.”
Lập luận của nàng nghe chừng có vẻ hợp tình hợp lí ấy. Nhưng nếu suy nghĩ sâu xa thêm một chút thì nó quá vô lý.
Rồi bời trước lập luận quái đản của nàng, Shin-u vẫn chắc chắn một điều rằng thật sự là Keigetsu chả hề sợ con thú vật ấy tí nào. Và cũng vì sự bình thản của nàng mà có lẽ như cơn thịnh nộ của con sư tử vẫn chưa bộc phá. Hoặc có thể là con thú man rợ ấy xem trọng những người sẵn sàng đối diện với nó mà không phản thán nên nó chỉ dừng lại ở việc ngửi tay áo của Keigetsu. Chứng kiến cảnh tượng kì diệu trước mắt, Shin-u giờ đây đã phải tin vào cái truyền thuyết dở hơi kia. Cậu nghĩ rằng chắc chắn vị hiền giả ấy cũng đã thoát khỏi móng vuốt của con thú vật kia bằng cách tương tự.
Cũng như cậu, những người đang xem buổi hành quyết cũng phải ngã ngửa trước diễn biến bất ngờ này.
“Chuyện gì vậy, tôi chưa bao giờ thấy một con sư tử lại để yên cho con người như thế cả!”
“Chuyện này chứng tỏ Shu Keigetsu vô tội ư?”
“Tớ thiết nghĩ là chưa có nhân chứng chứng kiến sự việc đó từ đầu đến cuối.”
“Còn điều gì quái dị còn có thể xảy ra nữa không vậy?!”
Trong sự ồn ào của đám đông, Gyoumei tức tối ra lệnh.
“Thật chả ra hệ thống gì cả. Shin-u, dùng kiếm đâm con sư tử ấy đi.”
“Nhưng thưa Điện hạ, điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự minh bạch—”
“Đội trưởng, đó là quân lệnh.”, một các dứt khoát, Gyoumei dập tắt đi sự phản kháng nhỏ nhoi của Shin-u.
“Những điều này là hình phạt cho việc con ả đó dám làm đau Reirin.”
Theo suy nghĩ của người anh cùng cha khác mẹ với mình, Shin-u, thật ra Gyoumei không phải là bạo vương mà là cậu ta xem trọng lí trí hơn tình cảm. Qua đó, cậu được xem là một bậc minh quân. Nhưng cũng vì lí do đó, Gyoumei sẵn sàng trừng phạt bất cứ ai chạm vào luân thường đạo lý bao gồm cả việc “hành hạ” một thiếu nữ mà không hề có lời xin lỗi thích đáng.
Quân lệnh cao như thái sơn mà còn do đích thân Thái tử ban ra thì Shin-u đành phải tuân theo. Hướng mắt về phía chuồng sư tử, nơi đang có một thiếu nữ toát ra vẻ bình tĩnh lạ thường mặc cho phải đối đầu với nanh vuốt của sư tử man rợ. Nuốt hận vào trong cuống họng, cậu vung kiếm chọc thẳng vào mạn sườn của con thú hung tợn ấy.
“Gr…..Grrraaaah!”
Con sư tử gầm lên dữ dội hoà vào những tiếng la hét từ đám đông đằng xa. Lăn lộn qua lại trong đau đớn, con thú ấy đột ngọt đứng dậy, nhìn chằm chằm về phía Keigetsu với vẻ mặt căm hờn cùng nước dãi nhễ nhại chảy.
Chỉ trong tích tắc lơ là, con thú vật ấy đã lao thẳng về phía Keigetsu nhằm ngoạm lấy cánh tay của nàng, cái cánh tay nhẹ nhàng và đầy tình thương vừa nãy mới vuốt ve nó. Nhanh như chớp, “Reirin” rút tay lại và né tránh cú vồ của sư tử một cách duyên dáng.
“C-Cậu không được làm như vậy đâu!”
Shin-u từ nãy tới giờ vẫn nhìn về phía nàng, giờ đây đành bất lực rời mắt mà thầm nghĩ rằng nổi sợ cuối cùng đã thắng thế. Nhưng thực tế lại là….
Không được để con súc sinh chạm vào tay mình đượcc! Chỗ đó là nơi mình để thi hài của bạn Chuột!
Cuối cùng sự thật cũng đã phơi bày, “Reirin” không hề hoảng loạn mà là dưới tay áo của nàng là xác của bạn Chuột mà nàng đã thuần hoá được trong đại lao. Chú Chuột ấy là người đã bầu bạn với Keigetsu trong khoảng thời gian nàng đợi chờ tới giờ hành hình. Nhưng ông trời thật khéo biết cách chơi đùa lòng người mà, chú Chuột ấy đã ra đi vĩnh viễn vì lỡ nuốt phải viên thuốc độc mà Tousetsu đã đưa cho “Reirin”. Thật ra, nguyên nhân là do nàng mới đúng, trong lúc “hàn huyên” với “Keigetsu”, nàng đã quên khuấy đi viên thuốc ấy để rồi….bạn Chuột xấu số phải lìa đời. Do đó, nàng muốn làm tròn chữ nghĩa với chú Chuột nên mới giấu thi hài của nó trong tay áo của mình.
“B-Bĩnh tĩnh đã nào! À, đúng rồi, hình như đó là bản năng của cậu thì phải!”
Cho dù ngoại hình có vẻ to lớn nhưng chung quy thì sư tử cũng thuộc họ hàng nhà mèo mà.
Vừa lùi lại nàng vừa giải thích với con sư tử kia trong vô vọng.
“Đúng là cậu phải tuân theo quy luật tự nhiên, nhưng tớ không có thời gian để đùa giỡn nữa! Ý tớ là, để tớ hoàn thành việc chuộc lỗi của mình đi!”
Đám đông đằng xa ngày càng trở nên cuồng nhiệt ngay sau khi chứng kiến sự đau khổ bất ngờ của “Shu Keigetsu”. Nhưng đâu ai biết được sự thật ẩn sau tấm màn ấy.
“À nè, có thể chỉ là lí do biện minh cho lỗi lầm nhưng nếu cậu ăn nó thì cũng chả có tác dụng chi với chiếc bụng đói của cậu đâu! Tất cả cũng chỉ vì lợi ích của bạn thôi!”
Một tia sáng loé lên trong đầu nàng, lập tức Keigetsu đã cởi giày ra nhằm dùng nó làm mồi nhử.
“Grahhh!”
“Hãy suy nghĩ kĩ càng đi! Độ tươi cũng như chất lượng của món ăn xế này có khi còn ngon hơn…..Eek!”
Tiếng vải bị xé rách vang lên kéo theo đó là một tiếng gầm. Những người chứng kiến buổi hành hình cũng đã nhắm tịt mắt lại để không phải ám ảnh trước cảnh tượng đẫm máu kia. Đúng vậy, con sư tử đã nuốt lấy những mảnh vụn còn sót lại, hỗn hợp đầy thịt và máu kia đang được vị Chúa tể của rừng xanh tiêu hoá. Nhưng chỉ sau một lúc, chú sư tử ấy đã ngã xuống như một vị chiến binh vĩ đại.
“Hả? Chuyện gì vậy?....”
“Khoan đã, sư tử mới là người thua cuộc ư?”
Đúng vậy, Shu Keigetsu, hay đúng hơn là Reirin trong hình hài của Keigetsu vẫn còn sống. Thở hổn hển và ngã quỵ do mệt mỏi, nàng cất tiếng chia buồn.
“Mình đã nói rồi mà! Không phải….là lỗi của mình mới đúng. Mình xin lỗi cậu nhiều lắm!”
Đau buồn trước cái chết của người bạn vừa mới làm quen, nàng đã vuốt ve bộ lông mượt mà của nó như thể tiễn đưa vị đao phủ qua thế giới bên kia một cách an toàn.
“Ờm thì….con sư tử….đã chết chưa?”
Hết bất ngờ này tới bất ngờ khác đã khiến cho bản tính tò mò của mọi người trỗi dậy.
“Vậy là….buổi hành hình kết thúc rồi ư?”
“Có thể lắm chứ! Đao phủ đã chết rồi còn chi.”
“Có nghĩa là Shu Keigetsu vô tội ư.”
Từ xưa tới này chưa hề xuất hiện trường hợp nào như vậy cả, đặc biệt là khi tội nhân bị hành hình lại có thể làm cho vị đao phủ “gục ngã”. Do đó, không ai có thể bảo đảm được là Keigetsu thật sự có được trời thương hay không.
Choàng tỉnh khỏi giấc mộng, Shin-u mở cửa chuồng để kiểm tra con sư tử.
“Này Shu Keigetsu, cô có thể tránh đường để tôi kiểm tra con thú vật kia không?”
Để đề phòng bất trắc, cậu chĩa mũi kiếm vào ngay yết hầu của con sư tử nhằm kết liễu nó nhanh nhất khi con sư tử không chết hẳn. Nhưng cậu đã qua lo xa rồi. Con sư tử thực sự đã lìa đời.
“Hửm, độc dược ư?”
Mũi kiếm lập tức được chuyển mục tiêu.
“Cô đã làm việc này ư?”
“Không hề. Tất cả chỉ là tai nạn thôi.”
“Tai nạn ư? Làm sao chỉ là tai nạn được!”
“Ừm thì, nguyên căn là do bạn Chuột ấy….”
Bất chấp lưỡi kiếm của vị đao phủ tàn nhẫn nhất Hậu cung chĩa thẳng vào người, “Shu Keigetsu” vẫn không hề sợ hãi mà nói ra sự thật. Xoay xẩm mặt mày trước lời thú nhận vừa rồi, cậu không thể nào không hỏi lại được.
“Cô giấu một con chuột trong tay áo mang tới đây ư? Để mai táng hả?”
“Vâng. Bạn ấy mất mạng vì một phút lơ là của tôi mà.”
Lời đáp của nàng thản nhiên tới mức như thể việc này là lẽ thường trên cõi đời này vậy. Shin-u chắc chắn phải xem xét lại mắt nhìn người của mình rồi.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ là độc dược vẫn còn tồn tại trong cơ thể của loài vật khi chúng đã ra đi cả. Chỉ vì thiếu kiến thức một chút thôi mà tôi đã tước đi hai mạng sống đáng thương rồi….”
“Hự….”, lời thú nhận vừa rồi đã khiến cho Shin-u, đội trưởng đội Ưng Nhãn nổi tiếng lạnh lùng, vô cảm phải bật cười.
Các cung nữ ở địa điểm hành hình đã bị nụ cười tuyệt đẹp đó cuốn hút tới mức họ nghĩ cho dù có là thánh thần trên trời cao cũng phải bị mê hoặc trước nụ cười ấy thôi.
Sau một hồi bật cười nắc nẻ, Shin-u hắng giọng và điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
“Hầy, nếu có người ban lễ vật cho con sư tử này thì mọi việc đã dễ dàng xử lý hơn rồi.”
Thật sự thì lần hành quyết này quá đỗi đặc biệt đi, từ việc chả hề có một bóng người để lại món đồ nhắm thể hiện lòng tiếc thương đối với tội nhân cho đến việc một kẻ phạm nhân lại để tang một chú chuột ngay trong ngày bị hành hình!
Trở lại hiện thực, Shin-u bước ra khỏi chuồng sư tử rồi quỳ xuống báo cáo.
“Bẩm Thái tử Điện hạ! Chiếu theo những quy tắc thiêng liêng mà Phán quyết của Sư Tử đã đề ra thì việc tội nhân vẫn còn sống sót là minh chứng cho sự trong sạch của họ. Vì lẽ đó, theo hạ thần, Shu Keigetsu nên được ân xá!”
Những tiếng la hét bất mãn khuấy đảo cả một Hậu cung.
Trong khi đó, Gyoumei trầm ngâm suy nghĩ. Rồi cậu quyết định
“Ta chấp thuận!”
“KHÔNG ĐƯỢC!”
“Xin hãy tha thứ cho anh, Reirin à. Những mệnh trời đã quyết thì không thể cãi lại được. Anh đảm bảo sẽ bảo vệ em hết mức có thể mà.”
Nỗi buồn không thể nào giấu được của Gyoumei đã hiện rõ khi cậu nhìn thấy được vị Phu nhân kính yêu của mình bất mãn trước quyết định vừa rồi. Như thể để trút giận thay cho người mình yêu, cậu quay sang mắng mỏ Keigetsu, người vừa bước ra khỏi chuồng sư tử.
“Shu Keigetsu. Để tôi nói cho biết điều này: quả thật là cô đã được ân xá và cho phép tiếp tục sinh sống tại Nữ nhi Cung, nhưng tôi sẽ mãi không thứ tha cho cô vì dám xúc phạm tới Reirin. Hãy khắc cốt ghi tâm những điều đó.”
“Ể? Không phải việc cậu sai khiến đội trưởng chọc giận bạn sư tử đã là hình phạt rồi à?”
Ấy chà, cô nàng này đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện của Gyoumei với Shin-u.
“Ừ, à.”, bối rối trước lời phản bác sắc lẹm vừa rồi nên cậu đã mất khoảng ba giây mới đáp lại.
“Nhưng mà, tôi sẽ không cho phép kế hoạch của cô được thực hiện tiếp đâu. Nếu tôi bắt gặp cô phỉ báng Reirin dưới bất kì hình thức nào hay nỗ lực bắt chước phong thái của em ấy. Tôi nhất định sẽ lấy đầu cô!”
“Bắt chước ư? Ý của cậu là gì.”
“Hầy, ý của tôi là không muốn và chẳng hề chấp nhận việc một hạng người như cô trở thành Reirin thứ 2 đâu. Hãy yên phận làm ác nữ đi.”
Định phản bác lời nói vừa rồi nhưng nàng đành chấp nhận bởi vì có cố gắng thì cũng công cóc thôi.
“Một ‘ác nữ’ ư? Cũng được đấy chứ, nhưng tôi dữ lắm cũng chỉ làm được ác nữ cấp thấp thôi, kiểu nửa vời ấy. Tuy thế tôi sẽ cố gắng xứng với danh hiệu này.”
Với vẻ mặt chỉ thích hợp cho những nụ cười gian manh, khinh bỉ thì cái nụ cười nhu mì vừa nãy của nàng được người khác chú ý hơn hẳn. Họ cũng dễ dàng nhận ra mệt mỏi của nàng sau một ngày dài đằng đẵng, cơ thể của Keigetsu dường như sắp đổ sụp như những đoá hoa tươi rói dười trời mưa vậy.
Một con gió thổi tới như thể đã cuốn trôi đi tất cả nỗi lòng từ ngày Reirin ngã khỏi bảo tháp tới giờ, Gyoumei bỗng cảm thấy sảng khoái và nhẹ nhõm hơn hẳn. Vừa được giải thoát khỏi xiềng xích, cậu đã thản nhiên tuyên bố kết thúc buổi hành hình tràn ngập u uất này.
Chà, chà, việc dọn dẹp cũng dễ dàng hơn rồi, Shin-u thầm nghĩ.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của những vị quan khách bất lực rời đi, cậu bỗng cảm thấy hả hê hẳn.
Sau đó, cậu nhìn qua người thiếu nữ đặc biệt kì dị kia khi vừa được ân xá khỏi tử tội nhưng cô nàng chả hề vui vẻ tí nào cả. Chấp hai tay lại, Keigetsu thầm cầu nguyện.
“Mong hai bạn Sư tử và Chuột linh thiêng nơi chín suối được yên nghỉ và cầu mong hai bạn sẽ chấp nhận lời xin lỗi của mình nhen!”
Kì lạ thật đấy, cô nàng đang cầu nguyện cho hai con thú vật sao. Mấy cái hành vi của cô cũng kì dị thật nhưng... nó khá vui ấy chứ.
“Shu Keigetsu”, trước khi kịp bịt miệng mình lại, Shin-u đã gọi tên cô.
“Cô lúc nào cũng như thế hả?”
Không hề nhận ra sự thật sau tầm màn, Keigetsu hồn nhiên đáp.
“À, tất nhiên rồi! Tôi khác với cậu nhiều lắm!”
Nghiêng người đầy thích thú, nàng nói tiếp.
“Tôi giờ đã khác xưa nhiều rồi. Đó có thể là những gì mà tôi có thể nói cho cậu đấy.”
Phải chăng khi cận kề cái chết nàng đã bước sang một trang mới của cuộc đời? Nếu đại lao có thể khiến một người mất trí thì nó cũng có thể giúp một người hướng tới tương lai tốt đẹp hơn.
“Ồ?”, Shin-u đáp lại bằng một chất giọng thờ ơ.
Một Shu Keigetsu kiêu kỳ nhưng bất tài lại còn là một Phu nhân kém hấp dẫn nhất thế hệ kế cận. Nhưng cô nàng….
Cô nàng này thú vị thật đấy.
Đứng giữa guồng quay danh lợi của chốn thâm cung bí hiệm, nơi mà ác tâm, bản chất con người lộ rõ nhất, đặc biệt là chốn Nữ nhi Cung này, Shin-u lại chìm trong suy nghĩ của mình.
Tứ Quý phi là xưng hô chung của bốn vị Quý phi của Đương kim Hoàng đế Từ chương này bên nguyên tác sẽ gọi Reirin là Keigetsu nha. Nhưng cũng có vài lúc sẽ thành "Reirin" nhằm khẳng định lại thân phận của cô. Vì lẽ đó, mình thuận theo ý tác gia luôn nhen.