Tôi ngẩng đầu nhìn Zavilia, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Zavilia trừng mắt nhìn hai Lam Long đang bay phía trên rồi gầm lên một tiếng. Thấy vậy, tôi lập tức dùng ma thuật tạo ra một tấm chắn để bảo vệ các hiệp sĩ khỏi âm thanh đó. Họ mà nghe thấy thì mọi chuyện sẽ không ổn lắm đâu. Thế nhưng hai Lam Long kia không hề tỏ ý rút lui. Chúng chỉ đáp trả bằng cách nhe nanh đầy hăm dọa.
Zavilia… Cậu ấy đã nói rằng mình không muốn chiến đấu với Lam Long bởi cậu ấy từng là đồng loại của chúng. Nếu đến yêu cầu đó mà còn không đáp ứng được thì tôi sẽ là loại bạn gì chứ?
Tôi vỗ nhẹ lên lưng Zavilia. “Cảm ơn cậu vì đã bảo vệ tớ, Zavilia à. Cậu có thể giao phần còn lại cho tớ và các hiệp sĩ khác được rồi.”
Tôi quay qua phía các hiệp sĩ khác thì thấy trên mặt họ lúc này đều có chung một biểu cảm—mắt chữ A mồm chữ O.
“Đ-đó có phải là H-H-H-H-Hắc…Long…Vương…không?!”
“K-k-k-không thể nào…L-Long tộc viễn cổ trong truyền thuyết là có thật sao?!”
Họ nhìn tôi đầy hoảng sợ.
“F-F-F-Fia!” Một hiệp sĩ gào lên. “N-n-nhanh! Chạy nhanh!”
“P-phải rồi, chạy đi! T-trước khi nó xử cô!”
Chỉ Quentin là có vẻ mặt khác. Dường như thứ cảm xúc phải chịu quá mức mãnh liệt, ngài ấy siết chặt hai bàn tay trước ngực và mê mẩn nhìn Zavilia.
“Quả là…quả là một hình thái siêu phàm! Ôi, tôi thật may mắn biết bao khi được chiêm ngưỡng sự uy nghi của ngài một cách trọn vẹn! Dáng vẻ lộng lẫy của ngài…vẻ đẹp thần thánh của ngài! Không…không một ngôn từ nào có thể sánh với ngài được!”
Chà…Chắc là mình đã quen với dáng vẻ kỳ quái của ngài ấy rồi nhỉ?
Một hiệp sĩ khác chợt cất tiếng cười cuồng loạn. “Tôi—ha—hình như nỗi sợ hãi đã choán lấy tâm trí tôi mất rồi! Tôi bắt đầu nhìn thấy và nghe được ảo giác. Tôi thề là tôi mới nghe thấy Fia nói chuyện với Hắc Long Vương và thậm chí còn gọi tên của Hắc Long! Thật điên rồ! Như thể cô ấy là bạn nó hay gì ấy! Quỷ thật, tôi thậm chí còn thấy cô ấy vỗ lưng nó. Tôi mất trí thật rồi!”
Ừm ừm, mọi người đều hoảng loạn hết rồi. Có lẽ họ sẽ không để ý nếu mình niệm một phép cường hóa bé xíu xiu lên người họ đâu nhỉ!
Tôi duỗi tay về phía các hiệp sĩ…nhưng trước khi tôi kịp niệm phép cường hóa thì Zavilia chạm đầu vào lưng tôi. Hành động thể hiện tình cảm đột ngột này khiến tôi không khỏi ngạc nhiên, tôi quay lại nhìn cậu ấy. “Zavilia?”
“Cảm ơn cô vì đã nghiêm túc đối đãi với yêu cầu phiền phức của ta. Ta đã…bối rối. Ta đã không nhận ra điều thực sự quan trọng với bản thân mình.” Cậu ấy nhìn lên hai Lam Long trên trời. “Để hai kẻ đó cho ta, Fia. Ta đã đi ngược lại ưu tiên của bản thân khi nói rằng mình không muốn chiến đấu với Lam Long. Ta chỉ muốn bảo vệ cô mà thôi.”
Không đợi tôi đáp lời, cậu ấy đã phóng vụt lên không trung bằng đôi cánh to lớn của mình; chỉ sau vài lần vỗ cánh, cậu ấy đã bay cao hơn hẳn đám Lam Long.
Tốc độ tiếp cận nhanh chóng của Zavilia khiến hai Lam Long cảnh giác, chúng tản ra từ phía dưới rồi vây lấy cậu ấy từ hai bên, vừa không ngừng nhe răng tỏ vẻ đe dọa.
Tôi nhìn ba con rồng trên cao và nuốt nước miếng. Liệu có ổn không nhỉ? Zavilia rất mạnh, nhưng đây là trận chiến hai đấu một…
Hai Lam Long là bạn đời của nhau, có lẽ chúng đã quen cách chiến đấu cùng nhau, còn Zavilia chỉ mới trưởng thành cách đây không lâu. Liệu răng nanh của cậu ấy có thể đâm xuyên qua lớp vảy cứng của chúng không?
Tôi không ngừng lo lắng cho cậu ấy. Rồi đột nhiên, cậu ấy bay thấp xuống như thể không quan tâm đến vòng vây xung quanh. Hoàn toàn thờ ơ trước sự đe dọa của chúng, Zavilia chuyển hướng về phía một Lam Long và dễ dàng cắn sâu vào cổ nó trước cả khi nó kịp làm ra phản ứng.
“Hử?” Nhìn từ bên dưới, tôi thề là trông Zavilia có vẻ đau đớn khi ngoạm răng vào cổ con rồng. Nhưng cậu ấy vẫn cắn đứt cổ Lam Long làm đôi, xác con rồng rơi thẳng xuống đất.
"Oái—tránh ra!" Một hiệp sĩ gào toáng lên. Mọi người vội vã di chuyển để tránh cái xác đang rơi xuống. Hai phần xác của Lam Long đập mạnh xuống đất ngay chỗ mà các hiệp sĩ vừa đứng trước đó, kèm theo một tiếng “uỳnh” điếc tai. Sau cú rơi, bụi đất cuộn lên mù mịt. Các hiệp sĩ bị hất văng ra xa. Trong tư thế “mặt chấm xuống đất, mông chổng lên trời” đó, họ ngẩng nhìn Zavilia, trong mắt ngập tràn nỗi khiếp sợ.
“T-t-t-thứ đó là gì thế?”
“H-Hắc Long Vương mạnh đến mức này sao?”
“Là Tử thần! Đó là hiện thân của Tử thần!”
Trong ánh mắt kinh hoàng của các hiệp sĩ, con Lam Long còn lại trở nên cuồng nộ trước cái chết của bạn đời và nhằm thẳng về phía Zavilia. Nó gầm lên rồi lao thẳng xuống…và rồi bị cái đuôi của Zavilia đánh bay.
Zavilia đối diện với Lam Long và mở miệng chực gầm. Tấm chắn cách âm mà tôi dựng lên lúc trước có thể bảo vệ mọi người khỏi tiếng gầm đó, nhưng đợt sóng dư chấn theo sau thì không. Tôi căng thẳng chờ đợi một tiếng gầm xé tai khác, nhưng thứ xuất hiện…lại là lửa rồng. Ngọn lửa xuyên thẳng qua cổ họng của Lam Long và đâm xuống khu rừng bên dưới, đốt cháy cả một dải đen kịt. Con Lam Long đổ gục xuống như người bạn đời của mình, đâm sầm xuống đất cùng tiếng “rầm” vang dội.
“A…” Tôi chỉ biết há hốc miệng như cá mắc cạn, hoàn toàn không thốt ra nổi một câu từ hoàn chỉnh nào. Đây là lần đầu tiên tôi được thấy Zavilia chiến đấu và cậu ấy mạnh hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng.
C-cái gì? Zavilia mạnh đến mức này á? Nhóc rồng nhỏ tuổi đó, Zavilia…đứa trẻ đó…cậu ấy sẽ còn mạnh hơn nữa sao?!
Các hiệp sĩ khác trông cũng choáng không kém gì tôi, khuôn mặt họ cứng đờ vì sốc.
Tất cả đều nhìn theo Zavilia đang nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt tôi.
Cậu ấy thẳng lưng và lẳng lặng nhìn vào mắt tôi. Tuy còn khá sốc nhưng tôi vẫn ngẩng đầu nhìn lên và muốn cảm ơn cậu ấy…và rồi tôi nhận thấy một điều kỳ lạ về ngoại hình của Zavilia.
“Ừm…Zavilia nè, lúc nào cậu cũng có cái sừng đó hả?”
Một cái sừng tuyệt đẹp mọc ra từ giữa trán Zavilia. Lúc trước làm gì có nó đâu…nhỉ?
“Fia…” Cậu ấy mở miệng, trong giọng nói lộ rõ vẻ quyết tâm. “Ta sẽ trở thành một vị vua.”
“Hử?” Tôi không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. “Một…vị vua?” Hắc Long Vương…đó là lý do mọi người gọi cậu ấy như vậy sao?
Zavilia gật đầu. “Nếu ta vẫn chỉ chiến đấu một mình như bây giờ, một ngày nào đó ta sẽ thất bại trước vô vàn nhóm quái vật ngoài kia. Vậy nên ta phải trở thành Long Vương. Ta phải cai trị thần dân của ta—những con rồng của ta.”
“Ừ…ừm. Được thôi, nếu cậu muốn làm vậy…?” Chẳng phải trước đây cậu ấy từng nhắc tới việc trở thành một vị vua sao? Tôi sẽ ủng hộ cậu ấy nếu đó là điều Zavilia muốn…nhưng tôi sẽ rất nhớ cậu ấy.
“Fia này, khi trở thành vua, Hắc Long sẽ mọc ra ba chiếc sừng. Ta chưa bao giờ muốn trở thành vua cả—thực ra, ta cũng chưa từng biết phải làm thế nào để trở thành vua—nhưng chiếc sừng này mọc ra khi ta bảo vệ cô. Đúng vậy…cũng giống như một vị vua không thể tồn tại nếu không có thần dân, giờ ta đã biết rằng mình phải bảo vệ nhiều con rồng khác để xứng đáng có được ba cái sừng.”
Zavilia cười khẽ. “Ta không nghĩ mình của hiện tại có thể theo kịp cô được nữa.” Cậu ấy nhấc chân trước bên trái lên, rồi… “Vậy nên hãy để ta đi trở thành một kẻ có thể bảo vệ cô.”
Và rồi Hắc Long Zavilia bẻ gãy chiếc sừng của mình.
“Há?!” Tôi sửng sốt kêu lên. Sừng của cậu ấy, chiếc sừng cao ngang người trưởng thành gãy khỏi trán cậu ấy và cắm thẳng xuống đất. “G-Gì vậy?! Cậu chỉ vừa có được nó thôi mà! Sao cậu lại—”
Nhưng rồi giọng nói của tôi bị nhấn chìm trong tiếng hét của ngài Quentin. “S-SỪNG CỦA HẮC LONG VƯƠNG GÃY RỒI! Aaaaaaaaaaaaaa!”
Zavilia quắc mắt lườm Quentin với Zackary một cái, rồi cậu ấy nói bằng giọng trầm thấp đầy đe dọa. “Hãy bảo vệ Fia cho đến khi ta trở lại…và nếu các người không thể cống hiến mạng sống của mình cho cô ấy, chính ta sẽ đến lấy chúng!” Cái chân khổng lồ của cậu ấy đá chiếc sừng gãy về phía hai đoàn trưởng. “Đây là thù lao! Hãy dùng cái này để bảo vệ Fia thay cho mấy thanh kiếm cùn của các ngươi.”
“S-Sừng của Hắc Long Vương ư?!” Quentin reo lên đầy kinh ngạc và vui sướng. “Vâng! Tôi xin thề sẽ dành cả tính mạng để bảo vệ cô Fia!”
Ừm. Có hơi khó chịu khi ngài Quentin sẵn sàng liều mạng đến vậy khi được tặng sừng của Zavilia ấy nhỉ? “X-xin hãy đợi đã, đoàn trưởng Quentin! Xin ngài hãy nghĩ lại! Một khi ngài đồng ý hứa hẹn với một quái vật, lời hứa đó sẽ trở thành một cam kết không thể phá bỏ đấy!”
“Đừng lo lắng, cô Fia!” Ngài ấy kêu lên. “Vì sừng của Hắc Long Vương, tôi có thể làm bất cứ điều gì!”
“V-vậy sao…?” Rồi rồi, làm sao mình có thể khuyên can ngài ấy được chứ…
Zavilia cúi thấp đầu xuống. Gương mặt cậu ấy gần sát với mặt tôi, cặp mắt cực kỳ nghiêm túc của cậu ấy nhìn về phía tôi. “Mạng sống của chúng ta đã được gắn kết với nhau. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, ta sẽ là kẻ chết trước.”
“Hả?! Thật sao?!”
Zavilia cười khẽ. “Thật. Nhưng ta vẫn muốn làm rất nhiều điều khác cùng cô nữa. Đừng chơi quá tay khi ta đi vắng, được chứ?”
“Sẽ không! Tớ nhất định sẽ không làm vậy đâu!”
“Ha ha… Ta thì nghĩ cô sẽ làm thế đấy. Cứ xem như linh cảm của ta đi. Nhưng vậy cũng tốt. Hãy cứ là chính mình, Fia à. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy gọi tên ta. Ta sẽ chạy đến ngay.” Cậu ấy nghịch ngợm nháy mắt với tôi một cái. “Mà, cũng có thể sẽ bay. Dù sao thì ta cũng sẽ trở lại sớm thôi, nên là…hẹn gặp lại.”
Tôi hiểu rằng cậu ấy đang cố khiến mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng bằng cách đùa vui, nhưng…khi cậu ấy nói “hẹn gặp lại”, giọng của cậu ấy chợt nhẹ bẫng. Tôi không kìm được cảm xúc của mình.
“Zavilia…” Tôi cố tỏ ra vui vẻ, nhưng giọng của tôi lạc hẳn đi.
Zavilia…mọi chuyện giờ đã khác với lần trước, khi chúng ta chỉ vừa quen biết nhau được một ngày. Tớ sẽ không quên cậu đâu. Dù bao nhiêu năm trôi qua chăng nữa.
Tôi đưa tay ôm lấy đầu cậu ấy và chạm trán mình vào trán Zavilia. “Được. Tớ yêu cậu, Zavilia à. Tớ sẽ đợi cậu về nhà.”
Sau khi đã nói xong những điều muốn nói, Zavilia rời đi. Cậu ấy vỗ cặp cánh khổng lồ và phóng vụt lên trời cao.
Đến khi tôi nhớ lại kế hoạch mà chúng tôi đã vạch ra trong buổi họp thì Zavilia đã khuất ngoài tầm mắt. “A! Đ-đoàn trưởng Quentin, hòn đá, hòn đá ấy! Ném hòn đá ngài lấy được từ núi Hắc Đỉnh đi!”
Quay về thực tại đi nào! Quentin ném hòn đá theo hướng Zavilia bay đi—nhưng vì có trọng lực nên hòn đá chỉ bật nảy trên nền đất một cách vô ích. Đã quá muộn rồi.
“T-tuy rằng thứ tự có hơi sai sót,” Tôi lẩm bẩm, “nhưng…ít ra chúng ta cũng đã làm đủ mọi bước.” Không ai nói một lời.
Tất cả đều nhìn theo hướng Zavilia rời đi với một khuôn mặt đờ đẫn. Tôi không thể trách họ được, thật đấy. Zavilia tuyệt vời như thế cơ mà? Tôi chỉ có thể làm theo số đông và nhìn về cùng hướng với họ.
Zavilia hẳn cũng đang nhìn lên bầu trời này. Chắc chắn là vậy.
Cậu ấy là một Hắc Long—tộc rồng cổ xưa huyền thoại, xinh đẹp và đáng sợ, đủ mạnh để hạ gục Lam Long một cách nhẹ nhàng và đủ kiêu hãnh để giành lấy danh xưng của một vị vua. Nhưng cậu ấy cũng rất nhõng nhẽo, thích ngủ nhiều, dễ ghen tỵ, cực kỳ đa nghi…và là ai đó mà tôi biết mình có thể dựa vào.
Người bạn thân mến của tôi, Zavilia.
Tớ sẽ luôn đợi cậu, chú chim xanh của tớ. Hãy quay lại, nhé? Quay về sớm nhé…