Krische nấu súp và nhào bột để làm bánh khi đang vui vẻ ngân nga.
Là một người tự coi bản thân là trung tâm, Krische luôn nghĩ mọi thứ theo hướng có lợi cho mình.
Grace và Gorka đã mất.
Điều đó nghĩa là có thêm hai phần ăn và cô bé có thể thưởng thức trọn vẹn quả bí đỏ.
Krische đã bỏ lỡ cơ hội này tận hai lần và còn bị bắt phải đợi thêm vài tuần sau đó nữa.
Bữa tối nay cuối cùng cũng là món ăn cô bé đã mong đợi. Krische thậm chí còn bỏ bữa trưa chỉ để có thể ăn cả ba phần.
Cô bé cẩn thận nhào bột và nhồi nhân bí vào trong khi tưởng tượng về thành phẩm sẽ như nào.
Krische hào hứng khi làm xong chiếc bánh. Hài lòng với kết quả đem lại, cô khẽ cười.
Sau khi “nếm thử” món súp một tí thì Krische hạ lửa nhỏ xuống.
Chỉ một chút nữa thôi, và rồi lại hai, ba lần “nếm thử” nữa.
Cảm thấy hài lòng với món súp, Krische hào hứng cất bước đến nhà của Galla.
Tuyệt tác mà cô đã dồn hết tâm ý vào đang nằm gọn trong tay cô bé.
Chiếc bánh mà Krische đã làm trước đây không thể nào so sánh với cái này được.
Cô bé mỉm cười khi tưởng tượng về hương vị của nó sẽ như nào— và rồi đột nhiên có tiếng cãi vã phát ra từ nhà của Galla.
“Chỉ vì thế mà— ông định quăng con bé ra ngoài tự lực cánh sinh à!?”
“Không phải! Ta sẽ để cho một người bạn thân thiết của mình chăm sóc cho cháu nó. Hay cô muốn con bé phải sống ở ngôi làng đang ruồng bỏ mình? Cái đó có thật sự tốt hơn cho Krische không?”
Có vẻ như họ đang nói về Krische.
Cô bé nghiêng đầu bối rối nhưng vẫn quyết định gõ cửa.
“Ai đấy?” Galla hỏi, cố kìm nén sự giận dữ trong giọng nói mình.
Cô bé vẫn trả lời như bình thường, “Krische đây ạ.”
Cánh cửa được mở ngay lập tức.
Bên trong là Gallen và Galla. Bầu không khí giữa hai người họ rất căng thẳng.
Krische đờ ra một lúc khi thấy chúng.
“Krische, có chuyện gì— à.”
“E, ehm… Krische, tới để, nướng bánh ạ…”
— Cô bé có thể bỏ lỡ nó một lần nữa
Cơn thèm của Krische vốn đã đến giới hạn rồi.
Đây có thể là lần thứ ba.
“Nếu, nếu dì bận rồi, thì thôi ạ…”
Thời điểm quá tệ, chúng đã khiến những dòng nước mắt vốn không hề có khi mẹ cô qua đời giờ lại chảy xuống.
Galla vội vàng kéo Krische vào trong nhà, sau đó trừng mắt nhìn Gallen.
Ông thở dài, làm nguội lại cơn nóng giận của mình và gật đầu.
“Xin lỗi vì đã làm cháu ngạc nhiên. Bọn dì chỉ đang thảo luận một tí thôi, chứ không phải cãi nhau đâu. Nhỉ, Gallen?”
“Ph, phải… Xin lỗi. Bọn ông hẳn đã làm cháu giật mình.”
“Krische ổn ạ…”
“Nào, qua đây.”
Galla xoa đầu Krische rồi dẫn cô bé đến cái lò nướng.
Thở phào nhẹ nhõm vì bản thân vẫn có thể sử dụng cái lò, Krische đặt chiếc bánh vào giữa và rồi đặt than củi vào trong lò.
“... Nó khá to nhỉ?”
“Uhm… bởi vì… lần trước chúng ta đã không ăn được ạ.”
Nghe câu trả lời của Krische khiến Galla đưa tay che mắt mình lại.
“Phải rồi. Chúng ta đã hứa… rằng sẽ ăn bánh của cháu,cùng nhau,khi mọi chuyện kết thúc.”
“Vâng ạ. Nó cũng đã bị trì hoãn khá lâu rồi.”
Krische nói với một nụ cười,nhưng rồi cô nhớ lại gì đó và cụp mắt xuống.
“... Thật ra Krische muốn làm nó ngay sau đó cơ.”
Khi ấy quả bí đã bị vỡ mất.
Lúc mà Krische trở về nhà thì nó đã bị đập nát hoàn toàn.
Lũ cướp có ác cảm gì với bí ngô ư?
Mặc dù đã trả thù được chúng nhưng điều đó vẫn chưa khiến Krische thỏa mãn.
Nhớ lại việc ấy thật khiến cô khó chịu— nó làm Krische muốn đập nát tứ chi hắn như cách chúng làm với quả bí vậy.
Galla cố nén lại những giọt nước mắt mà không biết đến những suy nghĩ của Krische, bà nhìn chiếc bánh đủ cho năm người mà cô bé đem đến.
Tay của Krische đã phải nhuốm máu để cứu lấy mọi người, cô bé còn phải chứng kiến cái chết của mẹ mình ngay trước mắt, thậm chí Gorka cũng đã ra đi.
Galla nhìn thấy bản thân mình ở Krische, như lúc mà bà ấy mất đi người con trong một “tai nạn đáng tiếc”. Krische đã không khóc, cô bé vẫn cư xử như mọi khi và cố gắng sống sống tiếp trong sự thờ ơ, nhưng chúng luôn khiến bà cảm thấy bấp bênh.
Sống bằng cách né tránh thực tại.
Dù sao đi nữa thì có thể vết thương lòng này là quá lớn so với một đứa trẻ như cô bé.
Krische đã làm lại món bánh ngày hôm ấy, nhìn cô như thể đã bị tổn thương đâu đó bên trong. Càng nghĩ càng khiến Galla tức giận với những người vô tâm đã lan truyền những tin đồn vô nghĩa.
Krische là một đứa trẻ thông minh, không đời nào cô bé lại không biết đến những tin đồn về mình.
Galla là người đã thấy cảnh Krische ôm và làm nũng với Grace rất nhiều lần, cô bé cư xử như mọi đứa trẻ đồng trang lứa khác.
Thế nhưng giờ lại xuất hiện những tin đồn kiểu như việc Krische đã chính tay giết mẹ mình.
Nghĩ đến đây thôi đã khiến Galla không tài nào có thể tha thứ cho chúng.
Krische đáng ra nên được tung hô như một anh hùng của làng chứ không phải là người phải chịu số phận bất công như vậy.
Trái tim của Galla bị giằng xé bởi sự tức giận và đau buồn này.
“Cháu sẽ mời Oba-san này nữa chứ?”
“Vâng ạ. Vì nếu Oba-san không giúp thì Krische sẽ không thể ăn hết chúng mất.”
“Haha, phải rồi. Đây là một cái bánh lớn nhỉ… Oba-san sẽ phải cố ăn thật nhiều để bù cho phần của hai người kia vậy.”
“Ể….?”
Krische đã đứng hình trong một khoảnh khắc.
Hai phần dư ra ấy là để dành cho Krische, cô bé thậm chí còn bỏ cả bữa trưa để có thể ăn nhiều hơn.
Nhận ra sơ suất của mình, Krische đảo mắt trong khi cố tìm từ ngữ thích hợp để đối phó với tình huống trớ trêu này.
“E,er, Oba-san, cái… này, là, của Krische, phần chia...”
“Ah...”
Nhìn thấy phản ứng của Krische khiến Galla che miệng lại, bà nghĩ mình đã khiến cô bé nhớ về hai người đã khuất.
Krische đã không nhắc gì về Grace và Gorka dạo gần đây, điều đó thật chẳng bình thường chút nào.
— Hẳn là con bé đã phải tránh suy nghĩ về họ.
Galla cảm thấy hối lỗi vì sự thiếu tinh tế của mình, bà ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Krische.
“... Dì xin lỗi, Krische-chan. Nhưng mà ổn thôi.”
Nó không ổn chút nào cả, Krische rất muốn đáp trả.
Nhưng trước khi cô bé có thể nói thì Galla siết chặt cái ôm của mình hơn, úp mặt của Krische vào ngực mình và miệng Krische cũng bị che đi mất.
“Cháu có nghĩ cuộc sống này thật bất công không?”
Krische do dự một chút rồi gật đầu. Việc này thật bất công
“Nhưng cháu phải chấp nhận nó. Một ngày nào đó, cháu phải chấp nhận sự thật rằng cuộc sống này rất bất công… và nếu có một lúc nào đó cháu không thể chịu được nữa thì hãy cứ khóc đi, sẽ không ai nói gì đâu.”
“Mugu...”
“Khi dì mất đi con trai mình và đã không thể vượt qua nỗi đau ấy với nó… Krische-chan đã ở bên và an ủi dì rất nhiều. Dì thật sự rất cảm kích. Đó là lí do mà dì đã dặn lòng mình rằng sẽ làm việc tương tự nếu có gì đó buồn xảy ra với Krische.”
Cô bé không thể hiểu được lối suy nghĩ của Galla.
Bà ấy cướp đi những miếng bánh thơm ngon của Krische, khiến cô bé buồn rồi sau đó cố an ủi cô.
Krische chỉ biết giữ im lặng, còn Gallen thì nghiêm túc gật đầu không nói câu nào.
Nhìn thấy ông của mình đồng ý với những lời ấy đã khiến sự hoang mang của Krische càng lớn hơn.
Krische không thể hiểu logic đằng sau việc này, nhưng có vẻ đây là chuyện thường tình.
Krische sau đó nhớ lại rằng chính mình là người đã khiến Galla mất con, rồi sau đó cũng đi an ủi bà khi đi mượn lò nướng.
Thế thì về căn bản là dì ấy muốn ăn bánh, Krische đã đi đến kết luận đó với tam quan lệch lạc của mình.
So với Krische, người luôn khéo léo tìm cách che giấu đi sự thật rằng mình đã giết con của Galla thì phương pháp của Galla có phần mạnh mẽ và thô thiển hơn, nhưng những hành động ấy lại có ý nghĩa với Krische.
Và bản thân cô bé cũng nợ Galla rất nhiều.
Krische quyết định rằng mình không còn lựa chọn nào khác và bỏ cuộc, thư giãn trong vòng tay của bà ấy.
Galla rơi nước mắt trong khi vuốt ve đầu của Krische.
“... Không cần phải cố chịu đựng chúng đâu. Ít nhất thì khi ở bên Oba-san cháu có thể thoải mái thể hiện cảm xúc của mình. Oba-san sẽ luôn ở bên Krische-chan cho đến khi nào nỗi buồn biến mất mới thôi.”
Krische chỉ có thể nuốt lại những lời phàn nàn của mình.
Thay vào đó cô tập trung nghĩ về việc làm sao để khi cắt bánh cô bé lấy được nhiều phần nhân nhất có thể.
Đó là tất tất cả những gì cô bé nghĩ.
======
— Với chiếc bánh đã được nướng chín, mọi người quay trở về nhà của Krische.
Nhưng những khó khăn mà cô bé gặp phải vẫn chưa dừng lại.
Sau nhiều lần đắn đo và suy nghĩ, Krische quyết định chia chiếc bánh thành năm phần đều nhau và rồi cô bé miễn cưỡng đưa hai phần cho Galla.
Dĩ nhiên là cô dành hai miếng cho bản thân và miếng cuối cùng là của Gallen.
Krische có thể cảm nhận độ giòn của vỏ bánh khi cô bé cắt chúng.
Đây rõ ràng là chiếc bánh tuyệt vời nhất mà Krische từng làm ra, phần bí bên trong đã tan và tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào.
Độ giòn và mùi thơm đã hoàn toàn chinh phục được Krische, trước cả khi cô bé kịp thưởng thức chúng. Có cảm giác như chiếc bánh đang mời gọi cô vậy.
Món súp cũng đã được hoàn thành một cách thuận lợi. Bí bên trong được hầm trên lửa nhỏ trong một thời gian dài nên đã trở nên mềm và ngọt. Krische đã dùng thêm phần bí mà cô bé đã để dành.
Nhờ thế mà món súp đã có vị ngọt như chính trái bí vậy. Đây là một bữa ăn làm từ bí tuyệt nhất mà Krische từng làm.
Nếu tập trung vào phần bí thì món súp sẽ không trọn vẹn và ngược lại.
Krische đã dành hẳn một tuần chỉ để nghĩ về chúng và rồi đưa ra quyết định dùng nhiều bí hơn để có thể hoàn thiện thực đơn hoàn hảo dành cho những người thích chúng.
Sau khi dọn bàn xong, Krische nhìn chằm chằm vào những món ăn trên bàn với những cảm xúc khó tả.
Cô bé sau đó nhìn về hướng Gallen. Họ không có thói quen cầu nguyện trước bữa ăn nhưng Gallen hoặc Gorka thường sẽ tuyên bố bắt đầu bữa ăn.
Krische dường như không thể kìm chế được sự háo hức của mình để cuối cùng cũng có thể thưởng thức món ăn tuy vậy cô vẫn chờ đợi.
Gallen nhìn chằm chằm vào món ăn nhưng tâm trí ông thì đang suy tính việc khác.
Ông sau đó hạ mắt xuống và trầm giọng nói.
“... Krische, chúng ta cần nói chuyện.”
“Nói chuyện ạ?”
Krische cảm thấy mình như con heo và quả cà rốt treo trước mặt vậy vậy, món ăn rất gần nhưng cũng rất xa.
Đúng là đạo đức của cô bé rất bất thường và còn là người cực kỳ tự cao, nhưng ngoài những việc đó ra thì Krische là một cô bé lịch sự và ngoan ngoãn.
Cô sẽ không phạm những quy tắc cộng động khi có người xung quanh, ít nhất thì cô sẽ phá luật ở một nơi không ai thấy.
Kính trọng người già, chào hỏi, biết cách cảm ơn và phải cư xử đúng mực. Đó là những kỹ năng sống mà Grace đã dạy cho Krische.
Và vì Krische là một cô gái ngoan nên cô bé sẽ đợi nếu Gallen bảo “đợi”
Nếu có cho mình một đôi tai thú thì cá rằng chúng đang cụp xuống ở thời điểm hiện tại.
Krische bồn chồn nhìn hết Gallen rồi lại đến chiếc bánh, cứ thế lặp đi lặp lại.
“...Gallen.”
“Cô phải hiểu chứ phải không, Galla?”
“....Nhưng.”
Krische trở nên bối rối vì chuyện có vẻ đang không được tốt đẹp cho lắm.
Thời gian cứ thế trôi qua và Krische đang nghĩ đến tình huống tệ nhất.
Nhưng Krische vẫn bình tĩnh.
Bởi vì…lưỡi của Krische cực kỳ nhạy cảm.
Dù sao thì cũng phải đợi cho thức ăn bớt nóng lại nên chỉ đợi thêm một tí cũng ổn thôi.
Krische đã đi đến kết luận đó.
Cô bé rất thích cảm giác thổi nguội đồ trước khi ăn nhưng nó cũng không phải là một hành động bắt buộc.
Miễn là Krische có thể ăn nó ở nhiệt độ thích hợp, sẽ ổn thôi, Krische tự trấn an bản thân.
“Cháu đã nghe bọn ta nói chuyện ở nhà Galla phải chứ?”
“Vâng. cháu có nghe… một chút.”
“Bọn ta đã bàn về tương lai của cháu.”
Gallen nghiêm túc nói.
Cảm giác đói vì bỏ bữa trưa trỗi dậy— Krische cảm thấy hoang mang, cô không tài nào có thể hiểu nổi tại sao họ lại muốn nói chuyện đó ở cái thời điểm này .
Cơn đói đã làm trí thông minh của Krische tụt không phanh.
“... Nó có khó khăn không?”
“Ể...?”
“Hãy thành thật với ông. Hiện tại cháu thấy thế nào?”
Sau Galla thì giờ đến Gallen à?
Có phải có luật ngầm nào đó về việc ngăn cản Krische thưởng thức chiếc bánh bí ngô của cô ấy không?
Cảm thấy mọi thứ thật bất công, Krische gật đầu.
“... Cũng không dễ dàng gì ạ.”
Con mồi đã ở ngay trước mắt nhưng con thú đang cồn cào trong bụng cô lại không được thưởng thức nó.
Thế nên dĩ nhiên là khó rồi.
“Ta hiểu rồi...”
Gallen nhìn về phía Galla và bà ấy gật đầu với vẻ cam chịu.
“Ta có một người bạn làm việc trong quân đội ở thị trấn. Ta mới nhận được một bức thư hỏi thăm từ gã. Ông ấy hỏi có thể giúp gì ta không… và sau khi suy nghĩ thì ta đã nói với ông ấy về cháu.”
“Về Krische..?”
“Phải… Krische, cháu có muốn sống ở thị trấn không?”
Làm thế nào mà cuộc trò chuyện về bánh của Krische lại đột nhiên nhảy sang đó?
Cô bé khá ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của chủ đề.
“... Ta đã nhận được phản hồi ngày hôm nay, thế nên nếu cháu muốn thì ông ấy rất sẵn lòng đứng ra giúp đỡ.”
Krische càng bối rối hơn.
Krische chỉ muốn ăn thôi.
Krische không thể theo kịp sự xoay chuyển đột ngột của cuộc này— với Krische— cuộc trò chuyện...
“... Nếu Ojii-sama bảo cháu đi thì Krische sẽ đi.”
“Đó không phải là ý ta… đừng có nghĩ lung tung. Đây chắc chắn không phải là vì ta ghét Krische. Đây là vì ta thương yêu cháu, đó là lí do ta cho cháu lựa chọn này.”
“Ể…?”
“Tên đó là một người đàn ông đáng tin cậy. Bọn ta từng là đồng đội của nhau, ông ấy là người đã ăn cùng, ngủ cùng, thậm chí còn là người mà ta có thể giao tính mạng của mình... Krische, ta muốn cháu cùng ta đi gặp ông ấy, sau đó quyền quyết định nằm ở trong tay cháu. Tất nhiên là nếu cháu muốn ở lại làng thì ông cùng Galla sẽ chăm lo cho cháu."
Sau khi nói xong những gì mình muốn, Gallen trở nên im lặng.
Ông đang chờ phản hồi từ Krische.
Mặt khác, Krische nhìn xuống trong buồn bã, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh.
Cô đặt tay lên ngực và giữ nguyên tư thế đó trong một lúc.
Rồi Krische rụt rè nói.
“...uh,uhmm,cái… bánh, đang dần… Nguội ạ, nên…”
Đối với Krische, việc cầu xin để được phép ăn là một cực hình.
Yêu cầu để được dùng bữa, bộc lộ ham muốn của mình giữa cuộc trò chuyện nghiêm túc của ông mình là một việc hết sức xấu hổ theo quan điểm đặc biệt của Krische.
Nhưng cô đang rất muốn ăn chúng.
Cô bé đã đợi hai tuần chỉ cho khoảnh khắc này.
Thế mà giờ lại không được thưởng thức chúng.
Phần lý trí và trí tuệ của Krische đã phải vật lộn vất vả để có thể tìm được cách đáp ứng nhu cầu của mình mà không phải xấu hổ theo gu thẩm mỹ của bản thân. Nhưng nhìn chiếc bánh ngày càng nguội lạnh đi theo thời gian đã khiến Krische đạt đến giới hạn, giọng cô bé chỉ hơn tiếng thì thầm một chút.
Krische đã luôn cố gắng để cư xử đúng mực và hành động một cách hoàn hảo, nên việc này là không thể chấp nhận được, cô mong nó sẽ là lần đầu cũng như lần cuối cùng trong cuộc đời mình.
Mặt Krische đỏ bừng và mắt rưng rưng vì xấu hổ.
Thấy cô bé như vậy khiến Gallen khẽ rên rỉ còn Galla thì vỗ hai tay lại với nhau.
“...Con bé nói đúng. Krische-chan đã làm những món ngon tuyệt này cho chúng ta. Thế nên hãy ăn trước khi chúng bị lạnh nào... Phải không, Gallen?
“Phải… ta xin lỗi. Hãy ăn trước nào.”
============
Galla đã thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện, bà khen ngợi món súp và bánh của Krische.
Gallen thì không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng ông cũng khen món ăn.
Krische đã phải trải qua một cơn trầm cảm khác nên cô bé không tận hưởng trọn vẹn món ngon. Nhưng nhờ vào những lời động viên của Galla, Krische đã dần hồi phục để có thể thưởng thức chúng.
Với chiếc miệng nhỏ đầy bánh của mình, cô bé tận hưởng kết cấu và vị ngọt mà chiếc bánh đem lại, thỏa mãn được ham muốn vừa khiến cô phải cảm thấy xấu hổ. Thế nên sau khi hoàn thành bữa ăn đã khiến Krische ở trong tâm trạng cực kỳ tốt.
Gallen giao tiếp bằng mắt với Galla rồi sau đó nói rằng ông sẽ về nhà vào buổi tối.
Ông đã không nhắc gì đến cuộc trò chuyện trước buổi ăn và cứ thế rời đi sau khi chúc ngủ ngon cả hai. Krische và Galla đã rửa chén cùng nhau khi tán nhảm, họ sau đó trở về trải nệm ra để chuẩn bị ngủ.
Krische lộ rõ sự vui vẻ khi Galla bảo rằng mình sẽ ngủ lại.
Ở khu vực này thường đêm sẽ rất lạnh quanh năm và Krische lại rất nhạy cảm với chúng, thế nên cô bé rất muốn có một người ấm áp để ôm.
Sau khi dập tắt ngọn lửa và nằm bên trong đệm, Galla nói về quá khứ của Krische.
Krische lúc đó chỉ mới khoảng ba tuổi.
Gorka đã tìm thấy cô nằm gục ở trong khu rừng gần đường chính và đưa cô về làng, khi ấy việc này đã tạo nên một chấn động nhỏ.
Krische đã nằm liệt giường ba ngày sau đó với sự chăm sóc của Grace và Gorka, vẻ ngoài khi ấy của cô đã rất bắt mắt rồi.
Không chỉ vì mái bạc óng ả hiếm thấy của mình, mà còn vì các đường nét trên khuôn mặt và bộ quần áo làm từ lụa của cô cũng được may vá rất kỹ lưỡng.
Thế nên không khó hiểu khi mọi người đều nghĩ Krische là con gái của một nhà quý tộc nào đó.
Ngay cả ở ngôi làng hẻo lánh này thì những câu chuyện về xung đột nội bộ giữa các quý tộc vẫn đến tai họ thông qua những câu chuyện của người hát rong và những việc như vậy cũng rất thường thấy. Mọi người đã nghĩ rằng Krische đã bị bỏ rơi trong một cuộc chiến như vậy.
Che chở cho cô bé có thể dẫn đến những rắc rối trong tương lai, nhưng đồng thời nó cũng không có nghĩa là họ cứ thế để cô bé chết.
Thế nên họ quyết định rằng sẽ tạm chăm sóc cô bé cho đến khi có người đến tìm. Gorka và Grace vì đã không có duyên với sinh nở quyết định nhận nuôi cô bé.
Krische rất kiệm lời và cũng rất lịch sự nữa.
Ai cũng có thể nói rằng cô bé thông minh hơn so với lứa tuổi của mình, nhưng Krische hầu như lại rất ít khi rời khỏi nhà mình và cũng rất căng thẳng trong môi trường xa lạ này.
Krische rất thụ động, cô bé không cư xử như một đứa trẻ mà chỉ nhìn chằm chằm vào những người xung quanh.
Grace đã nhiều lần dắt tay cô bé đi ra ngoài để có thể làm quen với làng. Cảnh tượng Krische chập chững đi sau Grace đã trở nên nổi tiếng khi ấy.
Galla cười khi kể lại, giọng bà đầy sự hoài niệm.
Dần dần, Grace đã thay đổi từ người chăm sóc tạm thời lên mẹ nuôi và cuối cùng là mẹ cô.
Grace đã dạy cho Krische rất nhiều thứ, yêu quý cô bé như thể Krische là con gái ruột mình vậy.
Krische rất thông minh và phát triển theo hướng đáp ứng mọi mong đợi của Grace. Họ đã mong cầu rất nhiều để có một đứa con, thế nên sự xuất hiện của Krische giống như là định mệnh với họ vậy.
Những chuyện như cô bé háu ăn đến bất ngờ và luôn bám chặt lấy mình trong tấm đệm mỗi bữa tối đã được Grace lan truyền khắp nơi.
Galla nhớ lại những câu truyện ấy và kể lại chúng cho Krische một cách đầy hoài niệm.
Krische đỏ mặt khi nghe chúng.
Hóa ra khi họ tặng cô những món ngọt thì họ đã biết Krische là một đứa háu ăn rồi.
Điều đó có nghĩa họ vốn đã biết kẹo là động cơ phía sau mỗi khi Krische muốn giúp đỡ gì đó.
Và đương nhiên điều này khiến Krische cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không để ý đến phản ứng của Krische, Galla tiếp tục kể.
Sau khi nói về cô bé xong thì giờ bà chuyển tới Grace và Gorka.
Grace đã luôn là một cô gái tốt, một người luôn năng động và hoạt bát.
Galla đã từng thích thầm Gorka khi họ còn nhỏ, nên khi thấy Grace thuở bé cướp anh ấy đi thì nó đã từng khiến bà có thái độ thù địch với cô ấy. Nhưng Grace vẫn trao cho bà những lòng tốt chân thành và cuối cùng Galla cũng đã gửi đến họ những lời chúc phúc từ mình. Rồi có một người đàn ông yêu Galla và bà cưới người ấy.
Galla kể về việc mình đã đã mất chồng rồi cũng đã mất luôn đứa con ngay sau đó. Cách trái tim cô tan vỡ để rồi được Grace và Krische giúp đỡ.
Ban đầu Galla không muốn cho Krische vào làng, nhưng bây giờ thì từ tận đáy lòng bà rất biết ơn vì cô bé đã ở đây.
“Nếu Krische muốn ở lại ngôi làng này, Oba-san sẽ bảo vệ cho Krische thay phần của Grace. Dì sẽ nhận cháu làm con gái mình. Đó là những gì dì thật sự nghĩ, dì không muốn cháu phải đi đến thị trấn.”
Giọng nói của Galla chứa đầy sự yêu thương.
Galla không hề biết về việc Krische là người đã giết con mình và bà sẽ không bao giờ biết.
Thế nhưng tình yêu của Galla dành cho Krische là không thể lay chuyển, tới mức nếu cô bé thành thật thú nhận tội ác của mình ngay bây giờ thì Galla sẽ tìm một cái cớ để giải thích cho chúng, bà sẽ coi nó như một vận rủi, một tai nạn không hơn không kém.
—Krische bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã để chút hận thù cỏn con của mình lấy đi mạng sống của cậu trai ấy.
Đó là mức độ mà Galla yêu thương và tin tưởng Krische.
Một thứ thật vô lý nhưng đồng thời cũng đem đến cho bà những hạnh phúc khi được ở bên cô bé.
Cảm thấy ấm cúng trong vòng tay của Galla, Krische chỉ nằm đấy lắng nghe những gì mà bà kể.
Hài lòng vì đây là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài Krische có một giấc ngủ ngon, Krische mỉm cười nhẹ.
Nhưng tình yêu từ Galla đã đọng lại một chút ngờ vực trong tâm trí Krische.
Một thứ sẽ ảnh hưởng lớn đến bản chất con người của cô bé trong tương lai.
Nhưng vào thời điểm này thì đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
“... nhưng dì cũng không nghĩ ở lại đây là lựa chọn tốt nhất cho Krische. Cháu là một đứa trẻ thông minh, thế nên nếu có được cơ hội để học hỏi thì nó sẽ mở ra cho Krische những tương lai khác nhau.”
“Tương lai khác nhau...”
“Phải. Những tương lai hạnh phúc. Krische-chan, cháu có biết vì sao Grace lại đặt tên cho mình là Krische không?”
“...Vâng. Bà ấy đã kể cho cháu dạo gần đây.”
Galla gật đầu hài lòng, nở một nụ cười nhạt.
“Trăng của đêm cô ấy được Gorka cầu hôn, đêm hạnh phúc nhất đời cô ấy. Nghe lí do có vẻ hơi trẻ con, nhưng cái tên của Krische chứa đựng mọi hạnh phúc của Grace trong đó. Vì vậy nên niềm hạnh phúc tương tự cũng sẽ đến với Krische-chan thôi.”
“...Thật ạ?”
Grace luôn thành thật với những cảm xúc của mình, bà ấy luôn cười hoặc khóc và làm ầm ĩ những chuyện nhỏ nhặt, một người hoàn toàn không hoạt động dựa trên lý trí.
Nhưng nhớ lại Grace đã từng sống hạnh phúc thế nào — khiến Krische không thể tưởng tượng bản thân cũng sống được như thế.
Krische nghiêng đầu trong bối rối.
“Thật chứ. Krische-chan chắc chắn sẽ tìm được hạnh phúc cho mình. Dì có thể đảm bảo điều đấy.”
Galla nhìn thẳng vào mắt cô bé và tuyên bố điều ấy một cách chắc chắn.
“Thế nên thay vì giam mình ở ngôi làng này thì được nhìn và trải nghiệm những thứ mới mẻ ngoài kia sẽ tốt hơn cho Krische. Ở ngoài kia cháu sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với ở đây…thị trấn là một nơi rộng lớn, chắc sẽ có những thứ mà Krische chưa từng thấy bao giờ.”
“Chưa từng thấy… ạ?
“Phải, như là những bộ trang phục lộng lẫy, kiến trúc cao lớn, và cả những món ngon nữa.”
— Món ngon.
Nếu Krische mà có tai thú thì chắc cú là chúng sẽ dựng lên.
Krische vẫn chưa thể biết được ở thị trấn sẽ có những gì, cô bé nghĩ nó đơn giản là một ngôi làng lớn.
Nhưng vấn đề chủ yếu là —
“Nhưng…nếu thế thì Krische sẽ không mượn được lò nướng của Oba-san nữa.”
Thứ đó ở rất gần và còn thuận tiện nữa.
Galla đơ người ra rồi sau đó nhăn mặt ôm lấy Krische thật chặt.
“O, Oba-san….?”
“...Nó sẽ ổn thôi, có vẻ như nới cháu sắp đến là một căn nhà lớn, nên chắc là sẽ có một cái lò tốt hơn của Oba-san ở đây nhiều.”
Thế thì ổn rồi, Krische nghĩ khi nói với Galla, người vẫn đang siết chặt cô.
“Khó, thở….”
“Ah, aah…. Dì xin lỗi.”
Galla xin lỗi Krische với một giọng hơi run, thả lỏng cái ôm của mình rồi sau đó bà xoa đầu Krische.
“... Đừng lo lắng. Krische-chan sẽ vẫn ổn dù ở bất cứ đâu thôi. Vì với Grace, Gorka và cả dì… cháu là niềm tự hào, là đứa con gái đáng quý của bọn ta. Cứ cư xử như bình thường rồi Krische sẽ hòa nhập được thôi… Dì tin cháu sẽ làm được.”
Galla nói với giọng run rẩy và đầy nước mắt, nhưng ngữ điệu của bà ấy rất kiên định.
Sau đó Galla không nói gì nữa. Krische cũng im lặng, cô chỉ áp người mình lại gần Galla hơn.
Krische cảm thấy cuộc trò chuyện đã đến hồi kết nên đã nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Chẳng lâu sau Krische cũng đã chìm vào giấc ngủ, cô bé phát ra những tiếng thở nhẹ nhàng.
Còn Galla thì vẫn thức, bà tiếp tục ôm lấy cô bé vào vòng thay mình.
-End-
(Nghĩa đen là cô ấy luôn nói bằng desu/masu, dạng lịch sự mà cô ấy vẫn thường nói)