86 -eightysix-

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 11

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Tập 2 - Truyện ngắn

Nước cộng hòa không có đủ tài nguyên để các 86 lí ra phải có quyền công dân, được đi vào trong 85 khu, nhưng lại có đủ để nuôi mèo. Nghĩ thôi cũng đã thấy chuyện này kì lạ ra sao.

Cầm trong tay hộp đồ ăn mèo cao cấp dủ chỉ làm từ protein tổng hợp, nhưng nhãn hiệu lại rất bắt mắt, Lena cảm thấy thật trống rỗng, im lặng mất một lúc.

Cả biên giới nước cộng hòa đã bị [Legion] bao vây, còn đám bán đồ ăn đồ ăn cho mèo này lại giành lấy một phần tài nguyên quý giá, sử dụng nhà máy tổng hợp để làm. Dù Lena chưa từng ăn, nhưng cô cảm thấy thứ đồ ăn thú cưng này còn ngon hơn thực phẩm tổng hợp tại trại tập trung hoặc ngoài tiền tuyến.

Cũng không phải mọi người ngừng nuôi mèo, chỉ là nên ưu tiên cho thứ khác đúng hơn.

Cô thở dài thườn thượt, sau đó mở hộp đồ ăn ra. Đổ cái thứ mang cái tên quê mùa protein tổng hợp, được chế biến theo hương vị nào đó, vào trong tô.

“Ăn đi. Cho mày đấy.”

Lena ngồi xổm, đặt chiếc tô xuống trước mặt con mèo đen chân trắng đang nằm trên tấm đệm, đặt trong góc phòng.

Đây là con mèo các thành viên binh đoàn Spearhead nuôi trong kí túc xá. Con mèo này đã tiễn họ đi tới trận chiến không còn đường về, được họ giao phó lại cho Lena trong những lời cuối cùng.

Thấy thứ thức ăn thú cưng mất rất nhiều công sức mới có thể làm ra đặt trước mặt, con mèo liếc mắt một cái rồi thôi.

Sau đó quay mặt đi chỗ khác.

Coi bộ không thích protein tổng hợp. Chắc là do thành viên binh đoàn Spearhead mỗi khi rảnh đều đi săn, thế nên con mèo cũng được ăn nhiều đồ ăn ngon.

Mà nghĩ đến… Có thể thứ con mèo không thích đó là bị người khác đưa vào trong các bức tường để sống.

Cái gì đám 86 nuôi thì cũng để nó chết đi!--- Mẹ cô nhất quyết không đồng ý thế nên con mèo chỉ có thể sống trong phòng Lena. Hiện tại cô rất bận chỉ huy và hỗ trợ binh đoàn, thế nên không thể lúc nào cũng ở bên nó được. Tại khu 1 có [tự nhiên] đã được thay đổi tận gốc bằng thuốc từ sâu bọ và thuốc diệt cỏ này, ngoài kia gần như hông có côn trùng hay chim chóc nào.

Khi trước được thoải mái đi dạo, thích là có côn trùng hay mấy con thú nhỏ cho nó chơi đùa--- Nhất là, trong kí túc xá của binh đoàn Spearhead có rất nhiều người chơi đùa cùng nó. Cuộc sống đó chắn hẳn sung sướng hơn nơi đây nhiều.

“...Xin lỗi, mày cô đơn lắm hả? Mọi người đã đi hết rồi.”

Lena sờ lên bộ lông xù mềm mại. Con mèo đang cuộn tròn mở mắt ra, đôi mắt ba điểm trắng không cảm xúc nhìn lên.

Lena và con mèo nhìn nhau, cô mỉm cười buồn khổ.

“Tao hiểu… ai cũng cô đơn cả.”

Sau khi tiễn năm thành viên cuối cùng của binh đoàn Spearhead ở chiến trường phía đông, dù đã được một thời gian rồi, cô vẫn thỉnh thoảng tự động bật đồng bộ giác quan để liên lạc với họ vào giờ thường hẹn mỗi tối. Nhớ lắm một tiếng ngắn ngủi mỗi tối có thể nghe được tiếng nhau. Nhớ cả giọng nói trầm ổn và yên tĩnh, vẫn luôn trả lời cô đầu tiên.

---Ngài vất vả rồi, Handler one.

Shin.

Ngài đi được bao xa rồi?

Giờ--- đang ở đâu?

Đã chết hay đang ngủ?

Cảm giác không biết gì thế này… thật cô đơn.

Con mèo đang để cô thoải mái vuốt ve chợt đứng dậy, lấy mặt cọ tay cô. Lena ôm nó vào lòng, nó khẽ kêu lên một tiếng.

Cô đơn quá.

Như thể nó nói với cô như vậy.

“---Ừ.”

Rất cô đơn.

Mất đi ngài--- tôi rất cô đơn.