6 nữ chính đều muốn toàn quyền độc chiếm tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Tập 01 - Chương 2.3

Chương 2.3

- Ứng cử viên thứ tư: Yuu Shibuya.

-

“Hế lô! Mình là Yuu Shibuya!”

“Chào, tôi là Shinichi Hirakawa, 17 tuổi, đang là nam sinh cấp 3.”

“Này, ai là cái người nghĩ ra cái Khóa học Tình yêu tuyệt vời này vậy? Là cậu? Hay là bố mẹ cậu? Hay là cái cô Juujo phía đằng kia vậy?”

Ngay trước khi cô ấy bước tới đây và giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng, mà đúng hơn thì nó còn chưa tới mức là giới thiệu bản thân đâu, thì đùng một cái cổ xông tới chỗ tôi trong sự thích thú rồi.

“À, đó là do—”

“Thôi kệ đi, là ai cũng chả quan trọng nữa!”

Yuu Shibuya này cắt ngang cái câu trả lời lịch sự của tôi luôn ạ.

“Dù sao thì, ghê thật đó! Mình thì muốn thưởng cho họ cái danh hiệu á quân cho cuộc thi Nhà phát triển dự án tuyệt nhất. Tất nhiên rồi, người nắm chức quán quân sẽ là mình rồi.”

“Đ-Được rồi…?”

Cái cô này đúng là ghê thật chứ.

Cái cách ứng xử đầy tự tin giống như thể cả cái thế giới này đang quay quanh cô ấy vậy, và tôi bắt đầu hoài nghi liệu có phải là do tôi đang tưởng tượng hay là không.

“Ừm… Shibuya-san, lý do gì mà cậu lại tham gia cái ‘khóa học’ này vậy?”

“Shibuya-san? Này, sao chúng ta không gọi nhau theo kiểu thân thiết hơn đi? Dùng kính ngữ với ai đó mà cùng tuổi với mình nó vô nghĩa lắm đó. Cứ gọi mình là Yuu đi! Và mình sẽ gọi cậu là Shin, như thế có được không?”

“À, thích thì cứ việc.”

Không hề biết là hai người bọn tôi cùng tuổi với nhau luôn đó.

Ra là vậy, có vẻ như Yuu Shibuya đang là một nữ sinh năm 2 cao trung.

“Thế, Yuu này, lý do gì mà cậu tham gia cái chương trình này vậy?”

“Cậu hỏi người ta giống như mấy phóng viên trên chương trình TV hay gì đó tương tự vậy. Lý do mà mình tới đây sao? Ngoài chuyện này thì còn có thứ khác vui hơn ư? Mình thì nghĩ rằng có khả năng chuyện này sẽ nổi viral lên đó.”

“Nổi viral sao…?”

“Sao thế, cậu cũng không biết về khái niệm ‘nổi viral’ ư?”

“Không, đây thì biết nghĩa của nó như thế nào, nhưng mà…”

Nó kiểu như là có một thứ bắt đầu nổi tiếng rộng rãi trên mạng xã hội ấy.

Mà cái câu hỏi của tôi là sao cô ấy lại đề cập tới chuyện đó thôi…

“Chờ đã, Yuu Shibuya… Không lẽ cậu là Youtuber đó sao?”

“Đúng rồi! Kênh của mình là [Thế giới của Yuu Shibuya]. Hẳn là cậu đã coi nó rồi, có đúng không?”

“À không, đây chưa hề xem đâu… Ra đó là tên kênh của cô hả?”

“Cậu chưa xem ư? Sao lại thế? Không xem là phí cả một đời luôn đó!”

“Phí cả một đời?”

“Phí cả một đời luôn!”

Tôi hoàn toàn sững sờ trước sự quả quyết của cổ khi cho rằng đó là thứ quan trọng nhất trong cái quả đất này vậy.

“Dù sao thì mình định sẽ ghi hình và biên tập chút hình ảnh về cái khóa học này và đăng nó lên kênh của mình luôn.”

“Làm như thế có khiến cậu nổi tiếng không vậy?”

“Không thử thì không thể nào biết được, nhưng mà khả năng cao là sẽ nổi đó!”

Và sau khi nở một nụ cười tươi rói, cô ấy lại tiếp tục lời của mình.

Một nam sinh tìm kiếm cho mình một người bạn đời và sẽ dẫn thân vào con đường tình ái sao? Không chỉ riêng Nhật Bản mà còn đến cả những nơi khác nữa, thậm chí còn tới cả những nơi mà không phải ai cũng tới được! Và những ứng viên đều là các nữ sinh xinh đẹp có những điểm đặc biệt riêng cho mình ư?! Nó sẽ là một cuộc sinh tồn trong chuyện tình yêu mà bất kỳ ai cũng có thể bị tụt lại phía sau, mình cá là mọi người sẽ muốn hóng những chuyện như thế.”

“À thế à…”

Đáng buồn quá, tôi thì chả biết gì về chuyện nổi tiếng cả.

“Cái người mà nghĩ ra được cái chương trình này nắm chắc ngôi á quân rồi, chỉ có điều đáng buồn là họ muốn giấu kín chuyện này và không để cho mình phát trực tiếp. Thế nên mới để ở vị trí á quân đó.”

Ừ thì, vào cái hồi mà mẹ tôi bày ra cái ý tưởng này, thì cái khái niệm ‘nổi viral’ hẳn là mới bắt đầu hiện hành thôi.

“Nhưng mà cứ thế mà đăng nó lên mạng liệu có ổn không?”

“Quản lý nói rằng sẽ không sao miễn là mình không có thu tiền quảng cáo sau khi chuyện này kết thúc, và cũng phải có sự đồng thuận từ những người tham gia trực tiếp cái chương trình này nữa.”

“Hừm, nếu cậu mà không tính phí quảng cáo, thì chả phải sẽ khiến cho video bị mất đi ý nghĩa của nó hay sao?

“Hả? Sao lại thế.”

Yuu nhíu mày trước câu hỏi của tôi.

“Mình chả quan tâm gì tới việc doanh thu quảng cáo gì đâu nha! Mình chỉ muốn làm một bộ video coi lại dài nhất lịch sử mà thôi!”

Rồi cô ấy ngẩng mặt nhìn tôi với cặp mắt lấp lánh, thứ mà tôi cảm thấy đó là một điều đặc biệt về cô gái này. Đằng sau ánh mắt đó là chứa đầy sự hiếu kỳ cũng như là tự tin cao độ.

“Việc gì mà cậu lại muốn làm thứ như thế chứ?”

“Mình muốn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, một phiên bản độc nhất mà mình có thể làm được mà thôi! Nói cách khác là mình muốn trở thành một phiên bản riêng mà không giống với ai đó! Làm như thế thì cậu có nghĩ rằng bản thân mình có thể đạt được một thành tựu lớn lao nào đó một cách dễ dàng và đơn giản hơi so với việc chỉ nhắm tới vị trí đứng đầu thôi không?”

“...Hừm, đây thì cũng hiểu được đôi phần ý của cậu rồi.”

Gác lại cái việc vòng vo ở nửa đầu cuộc trò chuyện, thì nửa còn lại thì lại mang tính thỏa đáng hơn so với mấy cái câu kiểu như ‘cứ là chính mình là được’ hay là ‘nếu không cảm thấy mình đặc biệt thì cũng chả sao cả.’

“Mình sẽ cống hiến cuộc đời của mình để sống theo cách mà chưa một ai trên thế giới này trải nghiệm qua một lần!”

“Hiểu rồi, vậy lý do cho việc cậu tham gia cái dự án này là để ghi hình lại nó, có đúng không?”

“Đúng rồi! Mình đây sẽ chứng kiến cái chương trình này từ đầu cho tới cuối và trở thành người đứng đầu!”

Nghe thấy vậy thì tôi bắt đầu nhíu mày một cái.

“Chờ đã, cho tới cùng luôn sao? Có biết là cái người đứng đầu sẽ phải kết hôn với tôi đó hiểu chưa? Nếu chỉ là quay video lại thôi, thì chả việc gì phải làm tới mức đó cả.”

“Cậu không hiểu ý mình rồi. Mình là nhân vật chính trong cái video này, và việc nhân vật chính giành được phần thắng sẽ thú vị hơn nhiều mà!”

Có thật về việc tôi là kẻ không hiểu chuyện ở đây không vậy…? Ý tôi là…

“Chấp nhận việc hôn nhân một cách dễ dàng như thế liệu có ổn không vậy. Ý tôi là cô vẫn còn đang đi học, và giờ đã quyết định liên quan tới cả một cuộc đời rồi sao? Ừ thì, tôi nghĩ bản thân mình không có tư cách để nói tới chuyện đó vì tôi cũng tham gia cái dự án này mà.”

“Quá sớm với độ tuổi còn học cấp 3 sao? Thế thì bao nhiêu tuổi mới là ổn vậy? Nhân tiện thì, cậu nghĩ mình sẽ sống được bao lâu?”

Yuu nheo mắt lại khi hỏi tôi.

“Bao lâu á? Tôi cũng chả biết nữa.”

“Phải, cậu không hề biết luôn! Có khi mình chỉ sống được tới mỗi ngày mai thôi. Thế nên là chả có thứ gọi là trải nghiệm một điều gì đó quá sớm cả. Hôn nhân ư? Mình cứ thế mà đối diện với nó thôi!”

Cái cô này trông có vẻ máu liều hơi nhiều, nhưng mấy quan điểm triết lý của cổ cũng khá là sâu sắc.

Tôi thì chỉ có thể lánh mặt khỏi cái cặp mắt sáng đó trong lúc ngầm bày tỏ sự ngưỡng mộ tới cô gái này mà thôi.

- Ứng cử viên thứ 5: Leona Kanda.-

“Chào cậu, chị là Leona Kanda, 17 tuổi, đang là nữ sinh năm cuối cấp 3.”

Cô ấy cúi người chào với thái độ đầy dứt khoát, và đằng sau cái nụ cười đó nó toát lên một lòng kiêu hãnh đầy bí ẩn khiến cho việc đọc bài cô ấy khá là khó.

Cái tên lẫn cái gương mặt đó… cô ấy cũng là một người nổi tiếng mà tôi có biết tới.

Leona Kanda thì là một diễn viên nhí nổi tiếng và nằm trong tốp đầu những người nổi tiếng nhỏ tuổi trong suốt gần một thập kỷ qua.

“...Chả phải chị đang tạm nghỉ để đi du học ở nước ngoài hay sao?”

“Thế này cũng chả sai mấy, đúng không nhỉ? Bởi đây cũng là một khóa học mà.”

Cái nụ cười đó đúng là toát lên một sự cuốn hút khó tả thật.

“Nhân tiện thì, cậu cảm thấy tò mò về chuyện chị tạm nghỉ diễn xuất sao?”

“...Với tôi thì chỉ nghe được qua từ mấy đứa bạn học cùng lớp thôi.”

“Hừm, từ mấy người bạn cùng lớp sao?”

Cứ thế mà đính chính lại với người ta luôn kìa.

Ừ thì, gọi mấy cái người đó là bạn với mình thì có hơi nói quá, nhưng sao cô ấy lại biết được nhỉ?

Có phải là trong cái tiểu sử cá nhân của tôi trong lúc giới thiệu có ghi rằng tôi là một kẻ đơn độc hay sao?

“Dù sao thì, nếu cậu biết về chị, thì chị tưởng cậu sẽ thấy ngạc nhiên hơn một chút cơ. Nhưng cái phản ứng của cậu trông có vẻ hơi… thờ ơ.”

“Cái đấy thì tôi cũng không phủ nhận…”

“Ahaha, mà thôi vậy, như thế cũng chả sao.”

Bởi hết gặp một cựu idol cho tới em gái kế rồi, dường như bằng cách nào đó tôi lại dần cảm thấy bình thường với mấy cái chuyện kiểu này.

Dù là như vậy, thì Kanda-san kia vẫn nở một nụ cười phóng khoáng.

“Giờ thì, lý do gì mà Kanda-san chọn việc tham gia vào cái khóa học này vậy?”

“Trước khi chị trả lời, thì cậu cứ gọi chị là Kanda đi. Dù sao thì hai chúng ta cũng trạc tuổi nhau cơ mà, nên không cần thiết phải dùng kính ngữ đâu.”

Tôi thì lại thấy khá đắn đo với việc xưng hô như thế với một học sinh năm cuối, nhưng nếu cô ấy đã nói như vậy, thì chắc là cũng không phải quá cứng nhắc với việc dùng kính ngữ làm gì.

“Được rồi… vậy thì Kanda này, lý do gì mà chị lại chọn tham gia cái khóa học này vậy?”

“Hừm, thành thật mà nói, chị chỉ là định tận dụng tập đoàn Hirakawa để đem về những lợi ích cho chị thôi.”

“Tận dụng ư? Bằng cách nào?”

Rồi cô ấy giơ hai ngón tay của mình lên.

“Nhằm ‘tránh xa nam giới’ và ‘đánh bóng tên tuổi’. Bởi chị muốn làm cái nghề diễn viên này cả đời cho tới khi Diêm Vương tước nó đi khỏi chị.”

“Làm diễn viên cả đời… Nói thẳng ra là chị cần ‘tránh xa nam giới’ và ‘đánh bóng tên tuổi để hiện thực hóa được việc đó sao?”

“Phải, như cậu nói đó. Để chị giải thích kỹ hơn cho cậu hiểu.”

Rồi Kanda gật đầu với một nụ cười nhẹ.

“Chuyện bắt đầu từ lúc mà chị lên học cấp 3. Việc làm diễn viên khi còn là nữ sinh cấp 3 nghe có vẻ khá là lạ đời. Chị thì có nhiều nam diễn viên, những nam thần tượng, nhạc sĩ, thậm chí cả những đạo diễn cố tiếp cận chị… nó khiến chị thấy mệt mỏi lắm. Bởi thế, nếu chị kết hôn sớm với một người mà không ai dám cả gan tiếp cận, thì những vấn đề đó sẽ được giải quyết hết.”

“Và tôi chính là cái người mà chị cần tìm sao?”

“Phải, là như thế đó.”

“...Nói thật thì tôi đây chỉ là một đứa học sinh vượt khó mà thôi.”

Cô ấy vẫn giữ cái nụ cười đó kìa.

Mặt dù là nói lời bác bỏ như vậy, thì tôi vẫn hiểu được cho cô ấy đôi phần.

Nó không phải là về việc tôi mang một sức hút mà không một ai có thể đọ lại được.

Nó là về chuyện không một ai cả gan mà táy máy với vị hôn thê của con trai chủ tịch Shinnosuke Hirawa - nó là một nước đi quá đỗi táo bạo với đầy rẫy những rủi ro tiềm tàng.

“Cậu thì đang nỗ lực hết mình như là một học sinh vượt khó để đạt được cái lý tưởng mà cậu đã đặt ra, có đúng không? Đó không phải là một thứ mà bất kỳ ai cũng có thể làm được đâu. Chị đây thì lại nghĩ cậu cũng khá cuốn hút ở vài điểm mà.”

“Thế à? Vậy thì cảm ơn nha…”

Bất thình lình được người ta khen thế này thì tôi cảm thấy có vui đôi chút.

Mà kệ đi, làm cái ‘Tịnh tâm 2 giây’ để cho đầu óc được thoải mái nào.

“Ahaha, cậu đang cố tỏ ra bình tĩnh sao?”

Cổ nhìn tôi với một nụ cười tinh quái như thể nhìn thấu được tâm can tôi vậy.

“Khụ… Thế nha, tôi thì hiểu rõ về cái phần ‘tránh xa nam giới’ rồi. Còn cái phần ‘đánh bóng tên tuổi’ thì thế nào đây?”

“Ừ thì, nó có nghĩa là chị dần dần rồi sẽ trở thành phu nhân của một trong những doanh nhân hàng đầu của Nhật Bản ấy mà.”

Dần dần ư…thì ra là vậy.

Mặc dù không ai biết rằng ở ngoài đời sẽ xảy ra những biến cố nào, thì hiện tại hãy để chuyện đó vào lúc khác đi.

“Chuyện đó thì có liên quan gì với cái sự nghiệp diễn xuất của chị không?”

“Về bản chất thì nó hoàn toàn chả liên quan gì mấy.”

“Dù không liên quan về mặt bản chất nhưng lại có liên quan theo một khía cạnh nào đó khác sao?”

“Ừ, kiểu như thế.”

Cô ấy nghiêng đầu giơ ngón trỏ lên khi mà trả lời câu hỏi của tôi.

“Nó kiểu là về mặt hình ảnh thôi. Thời này có rất nhiều người mà đánh giá xem giá trị của một người nó như thế nào dựa trên việc liệu họ có nổi tiếng hay là không thay vì đánh giá về mặt năng lực. Và có những người mà dựa vào ý kiến của quần chúng để mà đưa ra lời nhận xét của mình về giá trị thẩm mỹ của một thứ gì đó.”

“Chị nói cũng phải ha.”

Tôi thì cũng đã trải qua việc gặp những người mà hay đánh giá người khác không phải là thông qua bản chất của con người họ mà là xét về danh hiệu và địa vị mà người đó mang theo rồi.

“Nếu chị muốn cả đời được thực hiện cái đam mê diễn xuất, thị chị cần phải nỗ lực. Bởi thế, chị cũng phải cẩn thận với bản thân mình về mặt hình ảnh trong mắt quần chúng.”

“Vất vả cho chị quá…”

Ừ thì, tôi cho rằng chả có gì là dễ dàng trong cái lĩnh vực chuyên môn về một thứ nào đó mà.

“Bởi thế, chị muốn kết hôn với cậu vì lợi ích của chị. Nhưng mà chị nghĩ rằng từ phía Hirakawa thì đây cũng không phải là một lời đề nghị tồi đâu.”

“Lý do là gì?”

“Cũng vì lý do đó, cậu có thể sẽ mang danh là ‘người mà chinh phục được trái tim diễn viên hàng đầu Nhật Bản’ đó. Về mặt khác, thì những người xung quanh cậu sẽ bắt đầu bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với cậu nữa. Ngoài ra…”

Và rồi tôi bắt đầu cảm thấy được có sự cuốn hút bí ẩn đằng sau cái nụ cười đó.

“Chị đây thấy khá là tự tin với việc sống (diễn) theo kiểu người con gái mà cậu thích đó.”