"Ngày nào anh cũng làm chuyện đó mà không thấy mệt à."(Flam)
Flam nói bằng giọng ngán ngẩm tới tôi, người đang quấn chặt cùng Marl trên giường.
Nó cũng chẳng giải quyết được gì cả bởi hai chúng tôi hãy vẫn còn trẻ.
Chúng tôi dùng trà sau bữa sáng.
Nhân tiện, điểm tâm sáng nay là món rau trộn với bánh mì nướng mật ong, sữa và thịt xông khói nướng.
Đó là một thực đơn có phần nặng ký cho buổi sáng.
"Được rồi, về kế hoạch của ngày hôm nay." (Taichi)
"Anh cũng sẽ ra ngoài hôm nay sao?"(Marl)
"Điều đó cũng tốt, nhưng có một cửa hàng anh muốn đến đó."(Taichi)
Tôi đã tăng thêm 2 cấp và hiện có được 19 điểm kỹ năng.
Nếu có 15 điểm, bạn có thể thăng cấp kỹ năng Rèn hoặc Giả kim lên tối đa là 5, vậy nên tôi muốn cố gắng tối đa hóa cấp độ của một trong hai và bắt tay vào việc chế tạo.
Tôi tự hỏi không biết có lò rèn ở đây không nữa.
Nếu sản xuất một loạt vũ khí xịn và đem chúng bán ra thị trường, bạn có thể giúp tăng cường sức mạnh cho tất cả người dân.
Nếu tối đa cấp độ Rèn và tự làm vũ khí cho bản thân, bạn có thể sẽ nhanh chóng có được một món vũ khí mạnh.
Liệu điều chế một loại thuốc với số lượng lớn bằng Giả kim thuật có giúp người khác khó chết hơn không?
Dù gì thì điều này cũng giúp tăng cường sức mạnh toàn dân lên.
Cơ mà, tôi sẽ không phá hoại thị trường nếu cho ra một thứ gì đó quá nhiều chứ?
Không, tôi cảm giác là mình đang làm điều đó rồi khi mang đến một lượng lớn nguyên vật liệu cho thương hội.
"Nhân tiện, Taichi-san có biết gì về việc rèn hay giả kim không? Em chưa từng nghe nói đến nó trước đây."(Marl)
"À thì, phải nói là anh cũng biết chút chút."(Taichi)
Luôn tiện, tôi nhớ đã nói với Marl rằng tôi đến từ một thế giới khác nhưng không nhớ là có nói về những kỹ năng có được.
Có thể sẽ tốt nếu nói về nó trong lần tới.
Marl đôi khi là một cô ngốc nhưng cô ấy thông minh.
"Thưa chủ nhân, về lịch trình của ngày hôm nay."(Jack)
Khi tôi đang nói về những thứ như vậy, Jack-san, người đứng chờ cạnh tôi lên tiếng.
Oh, ông ấy đang chờ để mở lời.
"Ngay khi Chủ nhân trở về dinh thự, có một tin nhắn đến từ Ngài Sondark rằng ông ấy muốn ngài liên hệ ngay với ông ta."
"Hiểu rồi, tôi ra ngoài thành phố vào sáng nay và mua những thứ cần thiết cho xưởng, rồi sẽ đến gặp Sondark vào buổi chiều, thế có được không?"(Taichi)
"Vâng, tôi sẽ lên lịch hẹn."(Jack)
Rồi Jack-san cúi chào.
Bởi lẽ Sondark thường bận rộn vì là hầu cận của đức vua, có khả năng nếu bạn đến bất ngờ mà không báo trước thì sẽ không gặp được anh ta.
Tốt hơn là để cho Jack-san đặt lịch hẹn trước.
"Ưm, anh sẽ đi mua sắm hôm nay sao?"(Marl)
"À, chúng ta đã nhận thưởng hôm qua. Oh, anh quên mất chưa đưa phần của Marl."(Taichi)
Tôi lấy một túi 20 vàng từ kho đồ ra và đưa cho Marl.
Marl mở to mắt ngạc nhiên với những thứ chứa bên trong cái túi.
"Không phải nó hơi quá nhiều sao?"(Marl)
"Sao chứ? Hôm qua Marl đã làm được khá nhiều việc và tiêu diệt được cả Big Hornet nữa, anh nghĩ đó là phần thưởng hợp lý dù rằng anh đã hạ phần lớn chúng với phép thuật."(Taichi)
"Ummm…… Vậy thì em sẽ để tất cả chỗ này vào tài sản chung của chúng ta! Tổng cộng có khoảng 25 vàng, chi tiết cụ thể là thế."(Marl)
"À thì, nếu Marl thấy ổn, anh cũng không bận tâm đâu. Anh để chuyện quản lý tài sản chung cho em, nên nếu cần, em cứ dùng nó đừng ngại."(Taichi)
"Vâng!"(Marl)
Marl đáp lại với tinh thần hăng hái nên tôi chỉ có thể chấp nhận điều đó.
Nếu Marl muốn nó như vậy, tôi sẽ không quan tâm chi nữa.
Tôi uống tách trà đã nguội và đứng dậy. Bắt đầu hành động ngay thôi nào.
"Đầu tiên, anh sẽ kiểm tra cái xưởng một lần nữa và đi mua những thứ mình cần, vậy nên tới chỗ cái xưởng nào."(Taichi)
---------------------------------------------------------------------------------------------------
"Hmm, đây là cái xưởng à?"(Taichi)
Khi bước vào bên trong xưởng, điều gây chú ý đầu tiên là hai cái lò lớn.
Cả hai đều không dùng than hay củi để đốt, có vẻ chúng là lò luyện ma pháp dùng phép thuật để nung lên.
Một cái trông như dùng để rèn và cái kia là để luyện kim.
Thêm vào đó, các dụng cụ như búa, đe và các bánh xe dùng cho việc mài được đặt xung quanh.
Xưởng được chia làm hai phòng, phòng phía sau có một cái bàn sát tường cho giả kim thuật với những loại cốc, bình và các dụng cụ tương tự.
Nó trông như thể cái bàn điều chế này cũng hoạt động bằng cách sử dụng ma pháp.
Tôi đoán nó sẽ được dùng để thêm phép thuật vào thuốc và biến nó trở thành thuốc phép............
Tôi đã tự hỏi tại sao họ lại chia nó thành hai phòng và phép thuật cản âm được đặt ở nơi bức tường ngăn cách.
Rõ ràng thì đó trông như là biện pháp cách âm.
Sẽ không khả thi để làm việc trong âm thanh của **gun gun**, chẳng phải nó là một giải pháp hợp lý sao.
Nhưng họ đã chi ra bao nhiêu cho căn phòng này.
Tốt nhất đừng nên hỏi Sondark về giá của nó.
Tôi thử đưa ma lực vào trong lò và khởi động nó, ngọn lửa lập tức thắp sáng cái lò.
Rõ ràng, nó chứa ma lực và cháy với ma lực chứa bên trong.
Khi kỹ năng Rèn đạt cấp 1, tôi đã phát hiện cách dùng tiện lợi này.
Tuyệt vời, kỹ năng gian lận vạn tuế.
Vào lúc này, có vẻ tốt để đưa ma lực làm nhiên liệu vào trước nên tôi cho vào khoảng 80% lượng ma lực có thể chứa được.
Khi đã tiêu hao khoảng 100 điểm mana, sức chứa ma lực của hai cái lò đạt gần 80%.
Đẳng cấp tăng lên và mana cũng tăng lên tới 950 điểm nên tôi có thể làm điều này.
Nó sẽ hồi lại hơn một nửa vào lúc tôi mua sắm xong và quay trở lại đây.
"Nghe thật thú vị, phải không?"(Marl)
Marl có vẻ khá thích thú với các dụng cụ giả kim ở phòng bên cạnh.
Công xưởng của Marl..............Vâng, an toàn.
Có lẽ gần như không an toàn.
Tôi cảm thấy có dòng “Kiện cáo” hiện ra trong tâm trí nhưng chắc chắn là nó an toàn.
"Thuật giả kim, tại sao anh không thử?"(Taichi)
"Eh? Anh á?"(Marl)
Marl nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.
"Vâng, em sẽ thử sức với giả kim thuật trong khi Taichi-san làm việc ở lò rèn! Em sẽ phải mua một cuốn sách hướng dẫn."(Marl)
Đó là lý do vì sao Marl lại siết chặt nắm đấm với đầy quyết tâm.
Nó ổn thôi để mà cho có động lực.
Marl không thể sử dụng phép thuật, dù việc em ấy có hay không thể làm chủ được thuật giả kim vẫn còn là một ẩn số, nhưng em ấy muốn thử thách bản thân, nên tôi sẽ dõi theo em ấy.
Nếu em ấy học được nó, tôi cũng sẽ được cứu.
Nhưng, tôi nghĩ mình chẳng thể trông đợi được gì nhiều.
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Chúng tôi rời dinh thự đi đến thị trấn mới và để áo giáp ở cửa hàng của Peron để bảo dưỡng.
Thêm vào đó, tôi đã hỏi nơi để tìm các khoáng thạch dùng cho việc rèn.
"Đó là một Thương hội nhưng họ sẽ chỉ bán nó cho thành viên trong hội, nên cậu cần đăng ký làm thành viên."(Peron)
"Việc đăng ký có khó không?"(Taichi)
"Không đâu, chỉ tốn một khoản phí vào cửa nhưng nó hơi mắc nếu tôi nhớ chính xác thì phí làm thành viên là 3 vàng và 1 vàng cho thành viên hàng năm?"(Peron)
Hẳn thế rồi, khoản phí vào cửa quá mắc.
Nhưng tôi đoán bạn cần bỏ ra khoảng đó hoặc bạn có thể vay mượn từ một thương gia bạn biết.
"Hãy nghe những người trong hội để biết chi tiết chuyện đó, họ sẽ sẵn sàng kể cho cậu nghe."(Peron)
"Oh, tôi hiểu rồi. Cám ơn, Peron-san"(Taichi)
"Thế thì tốt, nhưng cậu cũng làm rèn à? Vì nó sẽ là một vấn đề khi những khách hàng tiềm năng bỏ đi, cậu biết chứ?"(Peron)
Tôi cười gượng gạo với Peron-san, người đang ném một ánh nhìn như thể đang dò xét tôi.
Ritz-san như thường lệ lại tiếp tục liếc nhìn ghen tuông từ trong quầy.
Ông yêu vợ mình nhiều đến thế nào vậy?
"Không, tôi không tự tin trong việc thiết kế giáp hay quần áo, chỉ có vũ khí là thứ tôi muốn thử sức."(Taichi)
Đây là quyết định của tôi.
Tôi có thể làm giáp để thay đổi về mặt tốc độ, nhưng về cơ bản, tôi sẽ chọn vũ khí.
"Wow, một thợ làm vũ khí hử, nếu cậu có thể làm ra một món tốt, mang tới đây nếu nó thực sự là một món tốt, tôi sẽ bán nó cho cậu."(Peron)
"Tôi sẽ làm hết sức để tạo ra những thứ hợp với kệ hàng. Cám ơn cô." (Taichi)
Tôi nói vậy và rời cửa hàng áo giáp Peron.
Marl cũng đã nhìn rất chăm chú vào góc của mấy cái khiên một lần nữa. Tôi tự hỏi em ấy có hứng thú với thứ gì không.
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Các Thương hội đông như kiến.
Có vẻ như đám thương nhân thiếu kiên nhẫn đến đây bởi vì một vài khó khăn gì đó bắt đầu từ sáng sớm nay.
Tôi ngồi ghế chờ ở Thương hội một mình, đợi đến phiên được gọi.
Marl đã đi đến một hiệu sách ở bên trong bức tường để mua một quyển sách giới thiệu về giả kim thuật và một cuốn khác dành cho người mới bắt đầu làm quen với ma thuật.
Có lính canh ở đây và xung quanh bức tường, và Marl bản thân cô ấy cũng đã có năng lực của một mạo hiểm giả bậc trung.
Tôi có lo lắng nhưng tôi nghĩ nó sẽ ổn cả thôi.
Nhưng trong khi lo lắng thì tôi không hề cảm thấy kiểu như đang bao bọc cho cô ấy hơi quá nhiều……
Nhưng không, không, tôi không biết nơi nào có mối nguy hiểm ẩn giấu nữa. Tôi vẫn vô cùng lo lắng.
Có vẻ đã đến lượt của tôi.
Và người đang chào tôi là……
"Cậu tới sớm đấy, cậu muốn bán gì hôm nay nào?"(Huey)
Đó là Huey. Nó là ngày hôm qua của hôm nay sao, cơ mà nó vui lạ.
"Không, tôi muốn trở thành thành viên của Thương hội, tôi muốn mua một số khoáng thạch cho việc rèn."(Taichi)
"Mặc dù cậu là mạo hiểm giả, cậu còn làm cả rèn nữa sao? Cậu đa tài thật đấy, đưa thẻ mạo hiểm của cậu cho tôi, chúng tôi chia sẻ thông tin với Hội mạo hiểm gia, nên cậu không cần phải viết thêm giấy tờ gì. Và, cậu cần những gì, số lượng bao nhiêu?"(Huey)
Huey, người biết rõ tôi đã kiếm được rất nhiều tiền trong ngày hôm qua, đã tham gia vào cuộc thương lượng ngay khi anh ta chấp nhận cho tôi đăng ký làm thành viên.
Vào thẳng vấn đề, nó giúp ích rất nhiều.
À thì? Tôi không có ý tưởng gì về thứ cần dùng cũng như số lượng cần mua.
"Trước hết, tôi đang nghĩ đến việc cố gắng làm cho vai của mình quen với việc ra đòn. Tôi sẽ dùng sắt làm nguyên liệu chính, có lời khuyên nào không?"(Taichi)
"Ồ được, nó chắc hẳn là một thứ vũ khí làm từ Mythril được bán với giá cao, khác thì là "Black Steel - Thép Đen", chúng ta cũng có thể bán vũ khí làm từ Orichalcum và Crystal với giá cao hơn nữa luôn, nhưng chỉ có vài người thực sự mua được bởi vì chúng quá đắt. Tin tốt là hội cũng dự trữ nó nữa."(Huey)
Hở? Vừa rồi có từ ngữ nào trông như có liên quan đến việc rèn không vậy?
"Crystal là một dạng đá thạch anh, đúng không? Anh dùng nó như vũ khí hả? Cho việc rèn?"(Taichi)
"Nó không bình thường sao?"(Huey)
"O-oh"(Taichi)
Dường như là nó khá bình thường ở thế giới này.
Đây là một sự khác biệt về văn hóa.
Bạn nung nó lên và đập với búa? Nó không vỡ ra như thường thấy chứ?
Tôi cũng nghe thấy từ “Thép Đen” lần đầu tiên luôn.
Dù sao thì tôi cũng sẽ mua tất cả chúng để thử nghiệm.
"Tôi muốn một lượng lớn sắt, Mythril và một ít Black Steel, Orichalcum và Crystal sẽ cần đủ để làm hai cây kiếm, và cả dây đeo nữa…… Có thứ nguyên liệu nào khác mà các thợ thủ công sẽ mua không?"(Taichi)
"À, có, những thứ khác là..........." (Huey)
Đối với một thành viên của Thương hội mà nói thì Huey khá hiểu biết.
Ngoài việc đưa ra lời khuyên như dùng da để làm bao đựng và vỏ kiếm, còn cả việc tìm kiếm các vật liệu cần thiết.
Tôi đã mua hết khoảng 35 vàng cho các nguyên vật liệu và chi thêm 3 vàng lệ phí gia nhập hội.
Có vẻ như thẻ thành viên của Thương hội có thể được chia sẻ với thẻ mạo hiểm giả. Thật tiện lợi.
Đồng thời, Thương hội có vẻ cũng có những chức năng như là một ngân hàng vậy, bạn có thể gửi tiền vào đó.
Sau nữa, người ta nói rằng bạn có thể gửi yêu cầu thu thập nguyên liệu không tốn phí nếu trở thành thành viên của một Thương hội.
1 vàng tiền phí thành viên thường niên không hề vô ích.
Mặc dù có vẻ như họ cũng cho vay tiền nữa, nhưng tôi không quá chú tâm tới nó, bởi vì chẳng có vẻ gì là cần thiết trong tương lai.
"Vậy tên cửa hàng của anh bạn là gì?"(Huey)
"Tên cửa hàng...........Umm, đúng rồi, tôi chọn [Taichi & Marl's Studio]"(Taichi)
Tôi suýt cười dù đã tự dặn chính mình.
Làm thế nào mà tên của một Anh hùng đến từ một thế giới khác và một cô công chúa bỏ trốn được dùng để đặt tên chứ?
Có vẻ như Huey không để ý tôi đã và đang cười, trông như anh ấy đã ghi lại tất cả những gì tôi nói.
"Với cái này, đã xong, tôi sẽ gửi nguyên vật liệu mà cậu yêu cầu ngay bây giờ…… Nhưng giao hàng thì không cần thiết nhỉ, theo tôi tới nhà kho nào "(Huey)
Ngày hôm qua anh ấy đã thấy tôi có rất nhiều nguyên liệu từ kho đồ, nên Huey dẫn tôi đến nhà kho luôn.
Tôi lấy nguyên vật liệu cho kho đồ chính xác theo lời chỉ dẫn của Huey, đặt nó vào một nơi khác và sắp xếp lại.
Tôi cố thử kiểm tra chúng với Thẩm định nhãn nhưng dường như là có nhiều loại quặng khác nhau.
Chẳng hạn như có loại quặng rất nhẹ đến nỗi chúng nhẹ trôi bồng bềnh.
Tôi cứ thế đi và di chuyển đủ loại quặng và vật liệu, sắp xếp chúng trong khi thẩm định.
Tôi mất một giờ để nhận thấy việc sắp xếp lại kho hàng đang được thực hiện thay vì thu thập các vật liệu.
"Vâng, tôi được cứu rồi. Các vật liệu dạng quặng rất nặng và khó để sắp xếp."(Huey)
"Anh nợ tôi lần này."(Taichi)
"À vâng, tôi hiểu, tôi hiểu! Tôi sẽ đãi cậu một bữa vào lần tới nhé!"(Huey)
Đúng là một thương nhân có khác, mặc dù mắc lỗi, anh ta lại không chút mảy may về việc đó hay chẳng có bối rối gì.
Tôi chào Huey và quay lại sảnh.
Tại sảnh chờ của Thương hội, Marl chờ tôi ở đó khi đang đọc một cuốn sách.
Ngoài cuốn sách cô ấy đang đọc, tôi nghĩ là có thêm vài cuốn nữa và thứ gì đó trong cái túi kế bên cô ấy.
"Oh, Taichi-san! Em đã tìm thấy rất nhiều thứ!"(Marl)
"Oh, ở đây và ở kia nữa, việc đăng ký và mua sắm đã hoàn tất. Hãy trở về xưởng nào."(Taichi)
"Vâng, hãy nghe đã, Taichi-san, em đã tìm thấy một cuốn sách phép có vẻ như có thể giúp em sử dụng được phép thuật ngay lập tức sau khi em đọc nó!"(Marl)
Marl gấp cuốn sách cô đọc nãy giờ lại và nở một nụ cười thật tươi.
Dường như cô ấy đang tận hưởng niềm vui.
Chúng tôi rời khỏi Thương hội từ thị trấn mới vào trong bức tường.
"Hở, nó dễ vậy sao?"(Taichi)
Pháp sư rất hiếm và nếu bạn có thể dùng nó một cách dễ dàng, chẳng phải sẽ có thêm rất nhiều ma pháp sư sao.
Hoặc có thể, Marl có năng khiếu phép thuật?
"Nó tốt mà vì em đã kiểm tra lại quá khứ, có vẻ như em có năng khiếu, thậm chí em đã từng học nó trước đây song em chưa từng đạt được điều đó."(Marl)
Có thật nó ổn không?
À thì, nếu có năng khiếu, cấp độ cũng tăng lên nữa và điều có thể đó là bạn sẽ học nhanh đến kinh ngạc.
"Nhưng không sao hết! Phép thuật này chắc chắn có thể học được! Nó sẽ thật tuyệt nếu Taichi-san giúp nữa! Onee-san ở cửa hàng phép thuật đã nói vậy, không thể sai được!"(Marl)
Một cửa hàng phép thuật, nghe thật mơ hồ.
Tôi tự hỏi liệu họ có bán sách phép, pháp cụ và các dụng cụ hỗ trợ ma thuật không.
"Kiểu cửa hàng phép thuật gì vậy?"(Taichi)
"Nó là một cửa hàng phép thuật nằm ẩn phía sau con hẻm trong tường. Cửa hàng rộng hơn so với vẻ ngoài của nó, có rất nhiều thứ em chưa từng thấy như sách chẳng hạn. Cô ấy chắc hẳn đã dùng phép thuật để mở rộng không gian bên trong cửa hàng."(Marl)
Như vậy được chứ? Tôi tự hỏi liệu sau này nó có còn ở đó không, nó có thể không phải là dạng cửa hàng mà tôi có thể nhớ được đúng nơi để tìm thấy?
Trong khi lo lắng những thứ lạ lùng như vậy, tôi và Marl đã về tới dinh thự.
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngay khi trở về dinh thự, tôi lập tức ra ngoài để gặp Sondark.
Marl ở lại dinh thự đọc sách và thử những thứ cơ bản của giả kim thuật với các dụng cụ thí nghiệm ở xưởng.
Tôi được Jack-san đưa tới nhà của Sondark ở quận Noble trên một chiếc xe ngựa.
Di chuyển trong thành phố bằng xe ngựa... Tôi thấy mình cách nào đó giống như là một người nổi tiếng vậy.
Không, ở thế giới trước kia thì nó cũng khá tự nhiên khi đi lại bằng ô tô, xe lửa hay tàu điện thôi.
Tôi đoán, sau tất cả, tôi đã dần quen với cuộc sống ở Eliald này.
Tôi đến dinh cơ của Sondark và được chào đón bởi rất nhiều người hầu ngay tại cổng vào.
Tất cả đều cúi xuống và nói “Chào mừng”.
Đây phải chăng là thế giới trong phim hay trò chơi? Không, đó đúng thật là thế giới.
Jack-san dẫn chúng tôi băng qua dinh thự.
Siêu vô cùng cực kỳ bự. Dinh thự nơi tôi và Marl sống rất lớn nhưng nó chẳng thể sánh bằng nơi đây. Có tất thảy bao nhiêu phòng thế?
Sau khi đi dọc hành làng một lúc, tôi tới trước một cánh cửa bằng gỗ lớn.
Khi Jack-san gõ cửa, tôi nghe có giọng nói “mời vào” vọng từ bên trong ra.
Khi tôi bước vào, Sondark đang đánh vật với một đống giấy tờ.
Một cô hầu xinh đẹp cỡ tuổi onee-san đang đứng chờ ngay cạnh bên. Tôi băn khoăn phải chăng cô ấy phục vụ như một thư ký cũng nên.
"Thưa Ngài, tôi đưa Taichi-sama tới đây."(Jack-san)
"Ồ, tôi xin lỗi. Hãy ngồi ở sofa và đợi tôi làm xong cái này, sẽ nhanh thôi."(Sondark)
"Được thôi."(Taichi)
Tôi ngồi trên sofa như anh ta bảo.
Rồi cô hầu nhanh chóng xuất hiện cùng chiếc xe đẩy và rót trà.
Tôi không kiêu căng gì nhưng hiện tại tôi không có đủ tâm trí để có thể thưởng thức trà đúng cách.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy trà này rất ngon.
Trà của Jack-san cũng rất ngon nhưng lá trà vẫn có sự khác biệt thấy rõ.
"Đã để cậu phải chờ!"(Sondark)
Sondark dường như đã dừng công việc lại đúng lúc, ngồi trên sofa trước mặt tôi và thở dài.
Trông dường như khá mệt mỏi. Anh ta thêm rất nhiều đường vào trà của cô hầu. Anh sẽ bị tiểu đường đấy biết không.
"Hôm nay, Anh hùng đã đến tận đây, nó không thể là chuyện nào khác được, đó là về trường hợp đó."(Sondark)
Sondark nhấp một ngụm và khẽ cau mày.
Tôi đoán nó quá ngọt. Tôi đã bảo mà. Không, tôi đã không nói thế, đúng không?
"Từ kết quả điều tra, nó đúng là sự thật, tôi đã liên hệ với từng ngôi đền để xác nhận lời tiên tri, giờ thì chúng ta chia sẻ thông tin này đến từng quốc gia."(Sondark)
Gương mặt của Sondark khi nói điều đó trông có chút cay đắng trong khi anh ta đang uống thứ trà siêu ngọt.
Có vẻ là như thế, mặc cho bức tường thứ tư vẫn chưa được hoàn thành, một trận Đại Lũ vẫn sẽ xảy đến.
Đồng thời, nếu trận Đại Lũ diễn ra, sẽ không thể dự đoán có bao nhiêu thiệt hại có thể có ở khắp các vùng trên cả nước.
Tôi hoàn toàn không biết bởi vì tôi không có chút kinh nghiệm nào về một trận Đại Lũ, dĩ nhiên rồi. Tuy nhiên, tôi biết đó là một biến cố lớn.
"Ừm thì, các quốc gia đã quyết định công bố các anh hùng của họ, cùng với thông báo về sự xuất hiện của trận Đại Lũ, qua đó nâng cao tinh thần."(Sondark)
"……Tôi hiểu"(Taichi)
Tôi đã nói với họ hạn chế công bố rộng rãi.
Dù cho có hứa làm như thế, họ thấy không thể tránh khỏi bởi vì nó đã trở thành một tình huống mà họ buộc phải phá bỏ lời hứa ngay tức khắc.
Bởi vì Vương quốc Kalendale đã từng cố giết tôi.
Xin hãy làm việc để nâng cao nhuệ khí quốc gia, nó là cách nhìn quá hách dịch và ích kỷ.
"Tôi không quan tâm điều đó đâu, mọi thứ đều tốt, tôi nghĩ những hiềm khích trong quá khứ nên được vứt bỏ và chìm sâu xuống nước."(Taichi)
Thật lòng mà nói, tôi đã nói như vậy. Dù cho tôi vẫn cố đặt cái tôi của mình lên trên, sẽ chẳng có ai đạt được gì cả.
Bên cạnh đó, tôi cũng muốn giúp đỡ Vương quốc Karendale.
Nó không hẳn là chuyện xấu.
".....Tôi hoàn toàn biết rằng đất nước của chúng tôi không ở vào vị trí có thể yêu cầu một điều như vậy "(Sondark)
"Điều đó là không thể tránh khỏi, nó quá lớn, nhưng nên hiểu rằng nếu có chuyện gì xảy đến với Marl hay một ai đó ở dinh thự, tôi sẽ hoàn toàn trở thành kẻ thù của Vương quốc Kalendale, hãy ghi nhớ điều đó."(Taichi)
Cùng với lời tôi nói, Sondark gật đầu với khuôn mặt khiêm nhường.
Tôi sẽ giúp anh ta.
"Hãy gọi cho tôi khi kế hoạch được quyết định, tôi sẽ cố gắng ở lại dinh cơ đến lúc đó."(Taichi)
"Được rồi, cảm ơn."(Sondark)
Sondark nắm chặt tay tôi.
Bắt tay và uống trà.
Vẫn còn một vấn đề nghiêm trọng khác tồn đọng.
"Vấn đề là Marl."(Taichi)
"Ồ, đúng thế, có vài lời khuyên cho chuyện đó đây."(Sondark)
Nghe những lời khuyên của Sondark, tôi chỉ có thể nghĩ đến một thứ duy nhất.
Tôi chỉ cần làm chuyện đó.
---------------------------------------------------------------------------------------------------
"Chị đang đọc gì thế?"(Maybell)
"Nó là sách phép, sách phép đó! Có vẻ như phép thuật trong này có thể ghi nhớ được miễn là có một người để tập cùng. Dù vậy, mọi thứ có vẻ như là một loại phép thuật rất cổ xưa."(Marl)
"Chị có thể dùng phép thuật được sao!? Em cũng muốn học nó nữa!"(Maybell)
"Không, chị không thể nói cho Maybell nghe về thứ này."(Marl)
"Wahhh! Không công bằng! Nói em nghe với nào!"(Maybell)
--------------------------------------------------------------------------------------------------
(REK”O: bản gốc tiếng Nhật nó chơi chữ “Atelier” viết nét cứng, và mấy cái vụ chơi chữ thì chả hiểu được đâu) (REK"O: chẳng biết "gun gun" là tiếng gì nữa, chắc tiếng nổ) Chào mọi người, REK"O đây. Chap này được dịch xong cũng khá lâu rồi, cơ mà vì mọi người ai cũng có việc bận riêng nên giờ mới up được. Mình cũng tính cho lên lâu rồi mà chẳng hiểu sao cứ mỗi lần đem truyện đi up là mấy ông nhà mạng với nhà đèn lại thay nhau cắt, may sao bữa nay Sài Gòn mưa gió, mấy chả ở nhà ôm vợ con ngủ hết rồi hay sao nên mới up được. Thế thôi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, chúc Trung thu vui vẻ luôn!!! Và mình thì Trung thu ở nhà up truyện, không biết có nên xem là có niềm vui không nữa. LOL!!!