100 điều em không biết về senpai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7115

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 108

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 140

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 226

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Web Novel - Ngày thứ 70 "Senpai, sao anh lại tới đây?”

###

Thứ sáu.

Hội chợ của hội học sinh ở lễ hội văn hóa đã dựng xong.

Ngay từ đầu thì chúng tôi không phải chuẩn bị gì nhiều cho cái hội chợ. Xếp bàn, bày ghế, để dành một chỗ cho khách hàng thanh toán (có vẻ sẽ chia theo ca trực, bọn tôi đã chia xong xuôi) và thảo luận xem chúng tôi có thể bán đồ phụ huynh cung cấp được không… Chỉ có vậy.

Vì xong sớm nên tôi định về nhà ngay. Nhưng rồi, tôi khựng lại, tính xem có nên tới thăm câu lạc bộ mỹ thuật của Kouhai-chan không.

Quay lại tòa nhà trường học, tôi đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.

Phải rồi.

Tôi không biết câu lạc bộ mỹ thuật sử dụng phòng học nào.

Tôi cũng không có động lực chạy loanh quanh để tìm cả.

Tôi rời khỏi ngôi trường tràn đầy không khí lễ hội văn hóa, bắt đầu bước về phía nhà ga.

***

Đêm qua và ngày tới.

Ngày mới, tức hôm qua hai đứa không gặp nhau. Từ giờ là thứ bảy.

Ngày 25 tháng 11, lễ hội văn hóa bắt đầu.

Sinh nhật tui, ehehe

Câu lạc bộ mỹ thuật mà mình tham gia (dù mình chẳng bao giờ tham gia hoạt động cả…) sẽ trưng bày tác phẩm của các thành viên.

Nói thật là, chẳng ai quan tâm. Phô trương, sinh động, ánh sáng đều không có. Cũng chẳng có ai nói gì. Người ta chỉ lướt mắt qua rồi xong. Cơ mà có người đến là vui lắm rồi.

Ngay từ đầu có nhiều câu lạc bộ văn hóa chứa ít thành viên. Tất nhiên câu lạc bộ mỹ thuật không phải là ngoại lệ. Tụi mình thiếu thốn nhân lực. Thế nên cho dù chỉ là một thành viên tham gia cho có, mình cũng được giao nhiệm vụ trông phòng triển lãm.

Sáng ngày đầu tiên của lễ hội trường, mình sẽ ở trong phòng với Idezuka-senpai (cuối cùng cũng nhớ tên ổng) từ 9 giờ tới trưa.

Kết cục là mình tới trường cùng giờ với ngày hôm qua. Tất nhiên là không cùng senpai. Trước đó anh ấy bảo quá trưa mới đến trường. Đành chịu thôi.

“Chào buổi sáng.”

Khi mình vào căn phòng được trang trí bằng nhiều thứ mà tụi mình chuẩn bị từ hôm qua, nào là bức tranh của mình, tranh sơn dầu, tác phẩm điêu khắc và vân vân, Iduzuka-senpai đã tới rồi.

“A, Yoneyama-chan. Tới rồi à.”

“Mong được anh giúp đỡ ạ.”

“Mà năm ngoái cũng không có nhiều người đến đâu, thoải mái đi.”

“A, vâng.”

Mình với Idezuka-senpai kiểm tra xem cần phải làm gì.

Tóm lại là ngồi trông buổi triển lãm. Nếu có người hứng thú với bức tranh thì tụi mình vừa nói chuyện với họ vừa quan sát xung quanh.

“Bây giờ là 9 giờ sáng. Lễ hội văn hóa chính thức bắt đầu.”

Lễ hội văn hóa bắt đầu thông báo khắp trường.

***

Khách thăm ghé qua, nhưng họ ngó qua chút rồi rời đi ngay.

“Ư…”

Một tiếng đã trôi qua kể từ khi bắt đầu.

Mình chỉ tham gia hoạt động câu lạc bộ hời hợt, nhưng trông cảnh những tác phẩm của thành viên khác trong câu lạc bộ bị lướt qua vẫn thấy tủi thân kiểu gì ấy.

“Chà, biết là sẽ thế mà.”

Như thể nhìn thấu suy nghĩ đó của mình, giọng cà khịa của senpai vang lên.

“Anh không cần phải nói ra, senpai.”

Ơ, hả?

“Ơ? Senpai? Sao anh lại ở đây?!”

Mình ngồi ở góc phòng, và senpai đang đứng trước mặt mình.

Mình hơi hoảng loạn, nên mình cố lấy lại bình tĩnh.

E hèm.

“‘Câu hỏi ngày hôm nay’. Senpai, sao anh lại tới đây?”

###

Khi tôi tưởng nhỏ đang mơ màng, tôi bắt chuyện với nhỏ nhưng rồi nhỏ lườm tôi như thể đang chất vấn.

Mà nhỏ hỏi thẳng luôn rồi. Tôi thích thì tới không được à?

… Thôi kệ vậy.

“Tí nữa bọn anh sẽ mở hội chợ. Anh đến hơi sớm nên ngó qua đây xíu.”

Mà tôi cũng muốn thấy bức vẽ của Kouha-chan nữa.

“Chỉ thế thôi ạ?”

Hự hự.

Đã hứa không được nói dối rồi nên tôi không lừa nhỏ được.

“Anh cũng muốn xem tác phẩm của Kouhai-chan nó ra sao.”

“Cái thái độ coi thường đó là sao ạ?”

“Em trong câu lạc bộ mỹ thuật còn gì?”

“Em tham gia cho có thôi mà.”

“Đó không phải việc để tự hào đâu…”

Thôi được, may là câu hỏi hướng về tôi đã chìm vào quên lãng.

“Thế cái nào là tranh của Kouhai-chan?”

“Anh nhìn là biết còn gì ạ? Đây anh.”

Một bức minh họa gần chỗ ngồi của Kouhai-chan.

Xung quanh chỉ toàn tranh sơn dầu và tranh màu nước, chỉ mình bức này là tranh kỹ thuật số.

Bức tranh vẽ lòng biển.

Hai con cá nóc bơi trên trong biển phía nam nơi có nhiều rạn san hô. Sao lại là cá nóc nhỉ. Không phải, là vì trước kia tôi có nhắc tới. Nhưng đáng ra có nhiều con cá đẹp khác chứ, như là cá bướm này.

Một con cá nóc trắng và con còn lại màu hơi vàng.

Cái nào nhỉ? Suy nghĩ đó chợt nảy ra trong đầu, tôi cảnh cáo bản thân, nghĩ cái gì vậy trời.

“Senpai nè…”

Kouhai-chan đứng dậy khỏi ghế, âm thanh vang khắp phòng.

***

“Anh đừng nhìn chằm chằm thế chứ.”

“Hả?”

“Xấu hổ lắm.”

Mình không hề biết có người ngắm tranh mình vẽ lại xấu hổ thế này.

Từ trước tới giờ mình chỉ đăng lên mạng nên không hề biết.

“Nhưng em vẽ để cho người khác xem đúng không? Thế thì có sao?”

“Cảm ơn anh rất nhiều. Giờ mời anh về cho.”

Mình đẩy lưng senpai ra khỏi phòng.

Cảm giác anh ấy đang chống cự, nhưng mình quyết định mặc kệ.

Idezuka-senpai gọi mình lại khi mình trở về vị trí ban đầu.

Lời nói của anh ấy vang trong căn phòng không bóng khách.

“Anh nghĩ cảm giác có người khác nhìn tác phẩm của mình là thế đó.”

Ra là vậy à?

Tại sao ta.

Mình đang nghiền ngẫm thì ca trực đã hết. Thế này là mình không còn gì phải làm nữa nhỉ. Mùa lễ hội văn hóa năm sau chắc chắn mình sẽ không tới câu lạc bộ mỹ thuật nữa.

Giờ thì, rảnh gòi, tới chỗ senpai thôi.

Phòng học có viết là “hội chợ hội học sinh”, nó ở tầng cao nhất của trường.

Sao lại ở cái nơi có ít người tới thế nhỉ?

Mình mở cửa, senpai đang ngồi ngay cạnh đó.

“Sao giờ em lại tới? ‘Câu hỏi ngày hôm nay’.”

Anh ấy đột nhiên hỏi mình, làm mình không biết phải trả lời thế nào.

Nhưng rốt cuộc cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài nói thật.

“Là vì senpai ở đây ạ.”

“Hô, ý gì đây?”

“Em đến hóng xem có gì thú vị không ạ.”

“Không có đâu…”

Vì đây là hội chợ nên hẳn phải có sản phẩm để bán rồi.

Mình nhìn quanh, ờm, nói thế nào nhỉ.

“Toàn là đồ bỏ đi.”

“Có vẻ mấy người sống gần đây cất công đến đây từ sáng và mua mọi thứ có giá trị rồi.”

“Ra là vậy.”

Thế thì chẳng còn nhiều người trong căn phòng này nữa.

Tức là mình có thể buôn dưa lê với senpai thoải mái luôn.

====================

Những điều mình biết về senpai 70

Anh ấy nhìn bức tranh mình vẽ. Xấu hổ chết đi được.