100 điều em không biết về senpai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

64 745

Solo Leveling: Ragnarok

(Đang ra)

Solo Leveling: Ragnarok

Daul

Sự tồn tại của Trái Đất một lần nữa bị đe dọa, khi ‘Itarim’ – các Ngoại Thần, tìm cách thế chỗ mà Đấng Tối Cao để lại. Sung Jinwoo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi Beru, vua kiến bóng tối, đ

20 48

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

21 61

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

222 5522

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

16 124

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

672 37406

Web Novel - Ngày thứ 45: Cho kẹo hay bị ghẹo!

# # #

Tiết thu đã đậm lắm rồi, và trời cũng dần lạnh hơn.

Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng mười.

Đúng vậy. Sau ngày hôm nay tháng mười sẽ kết thúc, hay nói cách khác, hôm nay là 31 tháng mười.

Chính là ngày Halloween.

Đây là ngày mà trẻ con sẽ đi xin kẹo từ người lớn, và nói rằng nếu không cho kẹo sẽ bị chúng trêu ghẹo.

“Chào buổi sáng.”

Giọng kouhai-chan có vẻ hăng hái hơn mọi khi. Em cũng biết hôm nay ngày gì phải không?

Vừa trông thấy tôi, em ấy liền quay sang, nhún nhảy một cái (điệu lắm cơ), rồi chào tôi.

“Chào.”

“Em đang háo hức lắm!”

“Có gì à?”

“Còn gì nữa? Anh không biết hôm nay là ngày cuối cùng của tháng mười à? Là Halloween đấy. Tim em đang đập thình thịch đây này!”

“Là ‘Doki! Doki! HALOWEEN’, phải không nhỉ…”

Nghe chữ Halloween và tim đập, tôi vô thức nhớ lại tên của một bài hát.

Cơ mà, nghe tên giống kiểu “Kira Kira Sensation!” nhỉ.

“Đấy là gì thế?”

“Love Live! School Idol Project.”

“Em chưa nghe cái đó bao giờ cả.”

“Nó ở trong manga, đoạn trong phòng câu lạc bộ ấy.”

Có thể xác nhận điều này bằng cách mở tập mười season hai lên. Nhưng nếu tra google thì sẽ chẳng ra cái gì đâu.

“Senpai, ai thèm quan tâm chứ.”

“Ừ, xin lỗi.”

Nhưng dù sao thì…

“Mặc dù hôm nay là Halloween, nhưng sẽ chẳng có gì đặc sắc đâu.”

“Ra Shibuya vui lắm, anh không biết à?”

“Anh thích đón Halloween ở nhà hơn. À, hay nói thế này đi, anh đang cosplay một nam sinh trung học chán đến trường.”

Tôi gục đầu, tỏ vẻ chán nản.

“Nghe nhạt thế.”

“Vậy cái gì mới hay?”

“Nếu senpai đã định cosplay, sao không làm cái gì kiểu như là ‘một nam sinh trung học bị bắt phải mặc đồng phục nữ sinh ở lễ hội trường’ ấy.”

“À… khoan. Đồng phục nữ á? Quên đi.”

“Người anh cũng thon mà, em đảm bảo là hợp luôn.”

“Thế thì em làm ‘nữ sinh trung học bị ép phải mặc đồ thỏ ở lễ hội trường’ đi.”

“Em không muốn.”

Trong khi chúng tôi đang tán nhảm thì tàu đã cập bến.

* * *

Cả hai lại về vị trí cũ trên tàu.

“Senpai, đầu tiên thì…”

Khi chúng tôi đã yên vị, tôi nói với senpai.

“Cho kẹo hay bị ghẹo!”

“Nếu nói câu này để mở đầu, thì nghe như kiểu một loại thần chú gì ấy nhỉ.”

“Nó là thần chú để xin kẹo từ người khác mà, phải không?”

“Ừ đúng. Đây.”

“Cảm ơn anh nhiều.”

Senpai lấy ra một vật từ trong túi và đưa cho tôi.

Đó là một chiếc kẹo màu đỏ mà tôi nhìn thấy thường xuyên - một thanh KitKat không lẫn đi đâu được. Tôi thì không hẳn là ghét chocolate, nhưng vẫn cảm thấy không thỏa mãn.

“Không phải kẹo Halloween thì nó phải đặc sắc hơn thế này sao?”

“Cái KitKat đấy tượng trưng cho lượng nhiệt tình của anh với Halloween.”

“Vỏ nó màu đỏ, tức là nhiệt huyết cháy bỏng đúng không anh?”

“Không.”

Tôi đọc mặt sau của giấy gói kẹo.

“Là một lượng bằng 100g chứa 552 kilocalories à?”

“Cũng không nốt!”

“Vâng, vâng.”

# # #

“Mà nhân tiện, senpai này.”

“Hử?”

Nhét một mẩu KitKat vào miệng tôi, kouhai-chan nói tiếp.

“Đây là ‘câu hỏi ngày hôm nay’ của em. Hôm nay em không mang cái kẹo nào cả… nếu như em nói thế, thì câu trước đó của anh sẽ là gì?”

Haa…

Trong giây lát, tôi chẳng hiểu em ấy đang hỏi gì.

Nhưng mà hôm nay là Halloween.

“Ừ thì, ai biết. Chắc là anh sẽ hỏi ‘cho kẹo hay bị ghẹo’.”

“Rất tiếc, lúc này em không có cái kẹo nào cho anh cả.”

Mặc dù kouhai-chan vẫn đang cầm thanh chocolate tôi vừa đưa, em ấy không thể đưa nó trả lại cho tôi được.

“Thế thì anh đành phải ghẹo em thôi.”

“Điều em muốn hỏi thực ra là cái này đấy, senpai.”

Kouhai-chan nhe răng cười.

“Em không biết liệu anh có đủ dũng khí để làm trò gì đó tinh nghịch với em không.”

Ơ cái con nhóc này. À, không đúng.

Con thiếu nữ này? Không, nghe dị lắm.

Con ranh? Tôi có nên dùng cái này không nhỉ?

“Tất nhiên anh tối thiểu phải làm được cái đó chứ. Em nghĩ chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”

“Hình như mới đang được khoảng một tháng rưỡi.”

Những lúc thế này, tôi nhận ra rằng ý kiến mọi người sẽ khác nhau về việc dùng từ “đang” hay “đã”.

Đối với tôi thì là “đang”. Mặc dù mới chỉ một tháng rưỡi kể từ khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau, tôi ở hai tháng trước sẽ không tài nào tin nổi chúng tôi sẽ có một mối quan hệ như thế này. Ai mà tin được rằng trong tương lai mình sẽ được đến trường mỗi ngày cùng một em kouhai xinh xắn chứ?

Mà giờ nghĩ lại, cái câu hỏi “em nghĩ chúng ta quen nhau bao lâu rồi” của tôi nghe có vẻ hơi không hợp lý.

“Được, thích thì chiều. Nào, quay lưng lại đây.”

“Như này à?”

Nếu tôi không nhầm, hồi đầu tháng em ấy có cù lưng tôi cũng ở cái tư thế như này.

Tôi chưa bao giờ nhận ra mình có máu buồn, tại cũng chưa có ai cù tôi đến mức đó cả.

Thế nên bây giờ tôi sẽ làm điều tương tự với kouhai-chan.

Tất nhiên, tôi vẫn chưa quên những gì em ấy nói về chuyện áo lót.

À phải rồi, tôi là một người có thể thay đổi cơ mà. Chơi mãi một bài thì chán lắm.

Thế nên, xem đây.

Kouhai-chan quay tấm lưng nhỏ nhắn về phía tôi và chuẩn bị tinh thần để bị cù lét, nhưng tôi lại ôm chầm lấy em ấy từ phía sau và dồn nhiều lực hơn một chút lên cánh tay.

Đó chính là tư thế “cái ôm Asunaro” nổi tiếng. Cách biệt chiều cao 10cm giữa chúng tôi đã tỏ ra có hiệu quả.

“Eh, senpai!?”

Tôi thì thầm vào tai kouhai-chan đang hoảng loạn trong vòng tay mình bằng giọng trầm nhất có thể tạo ra được.

“Bình tĩnh nào, chú mèo nhỏ dễ thương.”

Hình như tôi diễn nhập vai quá mất rồi. Sau vụ này chắc tôi phải đâm đầu vào gối tự tử vì xấu hổ mất.

“Ai là mèo nhỏ chứ…”

Dù nói vậy, nhưng em ấy liền trở nên im lặng và chúng tôi cứ giữ nguyên tư thế đó một lúc.

Dáng người của kouhai-chan nhỏ hơn tôi, tỏa mùi thơm, và còn ấm nữa.

Tôi cảm giác như tâm trí mình đang mờ đi.

“Senpai! Thả em ra nào! Kìa, đến nơi rồi!”

Khi em ấy vùng mình, đầu óc tôi mới trở lại mặt đất.

Tàu đã dừng ở nhà ga gần nhất tính từ trường. Chúng tôi liền vội vàng chạy xuống.

 Sau khi ra khỏi cổng soát vé, tôi quay lại hỏi kouhai-chan trong khi đi bộ về trường.

“Ừm, ‘câu hỏi hôm nay’ của anh đây. Nếu em biết chuyện vừa rồi sẽ xảy ra, sao em vẫn còn cố gài anh?”

“Em đâu có nghĩ là anh lại làm đến mức đó…”

“Xin lỗi nhé. Anh biết mà, anh quá đà rồi phải không?”

Nếu em ấy không thích điều tôi vừa làm, tôi cần phải xin lỗi đàng hoàng thôi.

“Không sao. Em chỉ nghĩ là bởi vì đó là senpai mà, anh chắc chắn sẽ làm gì đó thú vị. Chỉ vậy thôi.”

Em sẽ cho anh ít kẹo, coi như là phần thưởng, kouhai-chan nói thêm.

Em ấy liền nhét một mẩu KitKat đã bóc ra hồi nãy vào miệng tôi.

Rất ngọt.

-------------------------------

Những điều mình biết về senpai (45)

Anh ấy rất ấm.