100 điều em không biết về senpai

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5322

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9142

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10039

Web Novel - Ngày thứ 14 “Senpai, anh đang làm gì thế?”

Maharun♪:Chào buổi sáng

Iguchi Keita:Chiều rồi còn đâu

Tin nhắn LINE của em ấy đến vào khoảng giữa trưa.

Maharun♪:Ể?

Maharun♪:Dù sao thì nếu em nhắn tin cho anh sớm quá anh cũng sẽ phàn nàn mà senpai.

Iguchi Keita:Cái đó...

Maharun♪:Anh sẽ bảo là "Đừng đánh thức anh dậy"

Maharun♪:Hoặc là "Đừng có mà quấy rầy thời gian ngủ quý báu của anh"

Đúng là mới khoảng một giờ kể từ khi tôi thức dậy và tôi không thể phản bác vì chắc chắn tôi sẽ nói thế nếu em ấy gửi tin nhắn cho tôi đúng lúc tôi đang ngủ.

Cốc cà phê vừa uống bắt đầu có tác dụng, tôi cũng đã tỉnh táo và muốn làm gì đó.

Nhưng mà tôi muốn chơi game cơ. Vậy mà, nay lại phải gồng mình lên mà xử lí vụ này.

***

Mình cất công liên lạc với anh ấy vào buổi trưa thế này là có lí do cả đấy.

Nhưng mà cũng không phải mời đi ăn trưa hay gì.

Maharun♪:Vậy thì, senpai nè

Maharun♪:Đây là "câu hỏi của ngày hôm nay" mà anh mong đợi đây

Iguchi Keita:Anh có mong đợi gì đâu

Maharun♪:Nhưng em thì có

Iguchi Keita:Haa

Maharun♪:Mà, kệ đi

Maharun♪:Senpai, anh đang làm gì đấy?

Bình thường khi gặp mặt trực tiếp, tụi mình sẽ chả làm gì khác ngoài hỏi nhau.

Vì mình không gặp được ảnh vào cuối tuần nên mình muốn biết senpai làm gì lúc không ở cùng mình. Nếu mà ảnh nói "Anh đang ngủ" thật thì mình cười phá lên mất, nhưng mà đưa ra câu hỏi tầm này thì được nhỉ.

Iguchi Keita: Ể...

Iguchi Keita:Anh mà nói thì dài lắm...

Iguchi Keita:Anh cũng phải giải thích lý do đằng sau nữa

Thật sự thì anh đang làm cái gì vậy hả senpai.

Maharun♪: Anh cứ giải thích luôn đi ạ

Iguchi Keita: Anh đang dùng Ipad, không phải máy tính

Iguchi Keita: Em đang định làm anh bong gân hả?

Maharun♪: Anh chỉ cần chuyển sang máy tính thôi mà

Iguchi Keita:Ứ muốn

Iguchi Keita: Anh không muốn rời sofa

Mình có thể mường tượng ra hình ảnh senpai vừa nhìn thẳng vào cái máy tính bảng mà ảnh đang duỗi tay ra giữ vừa nằm ườn ra rồi than "Ứ muốn rời đâu ---".

Bình thường anh ấy mặc quần áo thế nào nhỉ?

Maharun♪: A, vậy thì, em có ý hay lắm

Nếu mà anh ấy nói là lười bấm máy thì dùng chức năng này của LINE là được. Mà mình thường cũng không dùng chức năng này mấy.

Maharun♪: [Maharun♪ bắt đầu cuộc gọi]

###

"Khoa---!?"

Tôi mất cảnh giác rồi.

Bây giờ tôi đang thư giãn trên chiếc sofa trong phòng khách.

Ừ. Trong phòng khách ấy.

Hôm nay là ngày nghỉ. Bố tôi thì đi mua đồ, nhưng mà mẹ tôi thì ngồi ngay gần.

Nói cách khác, ý tôi muốn nói là kiểu gì mẹ tôi cũng nảy sinh nghi ngờ.

Nếu mẹ tôi mà phát hiện ra, bà chắc chắn sẽ gặng hỏi bằng mọi giá và sẽ phiền phức lắm đây.

Cái chuông đặc trưng của LINE bắt đầu kêu, phát ra từ cái điện thoại tôi để lăn lóc trên sàn.

Giờ mà tắt chuông thì quá muộn rồi, và mẹ tôi nhanh chóng để ý.

"Ô kìa. Keita, có người gọi à?"

"Vâng ạ, đợi con tí."

Aaa. Thôi thì cũng muộn rồi.

Tôi quay về phòng, cảm thấy ánh mắt ấm áp và chăm chú phía sau lưng. Sau khi tôi cẩn thận đóng cửa phòng và cửa sổ, tôi trùm futon lên (để cách âm) và cuối cùng cũng bắt máy.

"Senpai, anh làm gì mà lâu thếếếếế."

Tôi tự hỏi là có phải con bé đang cố nhại theo mấy cái giọng của tàu chiến nổi tiếng mấy năm trước không.

"Thật tình, đừng có tự dưng gọi thế chứ"

"Mà nè senpai, anh từng gọi điện với con gái chưa?"

Gọi điện. Gọi điện à.

Tôi chỉ cần gặp bố mẹ hay họ hàng trực tiếp nên không cần thiết lắm.

"Chắc là không."

"Ể, nghĩa là em là lần đầu của anh à! Yayyyy!"

Nói chuyện với cái người này tại nhà khiến tôi thấy bất an quá.

Thiệt là, công nghệ hiện đại thế này cũng có lúc bất tiện.

"Vậy, anh đang làm gì vậy, senpai?"

Nếu tôi nói to thì mẹ nghe thấy mất.

Tôi nói nhỏ hết mức với cái điện thoại của tôi.

"Nói chung là anh đang xem 2channel."

"2channel?"

"Ờ."

"Em chưa xem bao giờ."

"Anh cũng không hay xem đâu."

"Tại sao... Tại sao senpai lại bị bóng tối nuốt chửng thế này.... Cái người vô cùng tử tế với em giờ lại... Trả senpai lại đây!"

"Ê, anh không có bị bóng tối nuốt chửng, được chưa?"

Trùm futon và đóng kín cửa, tôi cũng giống Amaterasu O-mikami đấy chứ

"Em biết 『Kemono Friends』 không? Chắc có chứ."

"A, cái "Uu, raw!" đấy á? Em có xem rồi"

"Oa....."

Cái này biết từ đâu vậy?

"Có vẻ họ sẽ đổi đạo diễn."

"Em không biết đổi đạo diễn anime thì có bình thường không, nhưng đâu có hiếm lắm nhỉ?"

Mọi người sẽ thường nghĩ thế á.

"Ban nãy có thông báo bất ngờ trên Twitter, nên giờ nó đang nổi như cồn."

"Chỉ vì thế thôi sao?"

"Ừ, chỉ vậy thôi."

"Họ bị đần à anh?"

"Đúng là đần thật. Cả anh nữa."

"Nhưng thế thì liên quan gì đến 2channel?"

"Ờ, mọi người trên 2chan đang thu thập thông tin về cái đấy."

Tất nhiên tôi không đủ can đảm để viết gì cả. Tôi nằm trong nhóm ROM. ‘Read Only Member’.

"Vậy sao. Senpai có một cuối tuần vô bổ thật ha."

Không thể bật lại khiến tôi hơi khó chịu.

Mà đằng nào tôi cũng muốn dành thời gian nằm ườn ra thôi mà.

Hôm nay là cuối tuần, cũng là ngày lễ.

"Có nói thế thì, liệu có bao nhiêu học sinh cấp ba có cuối tuần hữu ích chứ? Mà họ có tồn tại hay không chứ?"

"Cũng đúng... Dù sao thì, senpai. Sao giọng của anh như đang nghẹt mũi thế?"

Ờ. Không hổ danh, con bé có nhận ra à.

"Có cả tiếng sột soạt nữa"

"Chắc là điện thoại anh rởm chăng?"

"Senpai, anh nói dối. Anh cũng đang hạ giọng nãy giờ kìa."

Con bé này là gì vậy, ngoại cảm gia à?

"Senpai, anh đang ở đâu đấy?"

"Tất nhiên là trong nhà rồi."

"Chi tiết hơn đi, phần nào của nhà ạ?"

"Phòng anh."

"Phòng anh có sofa à? Sang trọng ghê nhỉ, senpai."

"Đâu, làm gì có."

Dứt lời tôi mới nhận ra nước đi sai lầm của mình.

"Vậy, senpai chuyển chỗ khác để nói chuyện với em á?'

Đó, nó thành như thế đó.

"Tại sao?"

"Không, chỉ là có phụ huynh trong phòng khách thôi."

"Thế tại sao, vậy là senpai không muốn gia đình nghe được cuộc trò chuyện của hai đứa mình?"

"Ừ, đúng thế."

Đừng có xác nhận thế nữa, xấu hổ lắm rồi! Mà tôi cũng không hiểu tại sao.

"Dù sao thì, khi nghe máy em không ra chỗ khác để giọng mình không làm phiền người khác hả?"

Tôi cố gắng giữ giọng mình bớt run và phản đòn.

"Ở nhà của mình thì nghe máy luôn được mà anh?"

A.

Tôi chưa bắt máy bao giờ nên tôi cũng không rõ.

"Thôi thế nào mà chẳng được. Thi thoảng em sẽ gọi anh thế nên trông cậy hết vào anh nhé."

"Anh thì không muốn đâu."

"Ể, có sao đâu mà..."

***

Vậy là anh ấy về phòng vì không muốn gia đình hỏi han về mình á. Hóa ra senpai ngại mấy cái này sao.

"Mà này em đang làm gì thế? Đây là 『câu hỏi ngày hôm nay』của anh."

Gần đây, cách dùng "câu hỏi ngày hôm nay" của chúng tôi bắt đầu lộn xộn, như thế này.

Mà chắc không phải cách dùng, mà bản thân cái thỏa thuận đã lộn xộn rồi.

"Em đang đi ăn trưa với bạn♪"

"Hả?"

Mình nghe rõ cái giọng bất ngờ của senpai từ đầu dây bên kia.

"Ể, em để bạn nghe cuộc trò chuyện nãy giờ sao?"

"Nếu em bảo thế thì anh sẽ làm gì, senpai?"

".....Thì không có gì, nhưng..."

Thay vì bỏ qua một điểm kỳ lạ, con người này lại thuộc kiểu cố tìm lời giải thích.

Vì senpai đã nhận thất bại rồi nên ngừng đùa với ảnh thôi.

"Anh cứ yên tâm. Em chỉ bảo họ là em đi rửa tay một lúc thôi."

"Đi rửa lâu thế này không họ không nghi ngờ gì sao?"

"Không sao mà. Con gái đi rửa tay thì có cả chỉnh lại makeup nữa, nên không có gì lạ đâu.”

"Haa...."

"Nhưng mà quay lại muộn cũng không hay."

"Vậy thì ngay từ đầu đừng gọi cho anh!"

"Không được sao? Em gặp anh sau vậy, senpai. Anh đến ga Harajuku 4:30 chiều mai nha? ♪"

"Hả? Harajuku? Để làm gì?"

"Không phải hôm qua em nói là chúng ta sẽ đi chơi sao? Vậy nhé, hẹn gặp anh ngày mai."

Mình tin là senpai là kiểu người sẽ đến như lời hẹn dù miệng phàn nán, rồi kiểu "Dù sao cũng đã hứa rồi".

###

Cuộc gọi kết thúc với một âm thanh khó chịu không lẫn vào đâu được.

Nhắc mới nhớ, hôm qua tôi có một lời hứa để làm con bé nguôi giận. Là nó thì phải?

Sao lại là cái thành phố thời trang Harajuku cơ chứ... Ẻm bắt tôi chọn quần áo cho ẻm thì chịu thôi, được chưa?

Nên làm gì đây ta?

Dù sao thì, chắc tôi vốn không có quần áo hợp với không khí thời trang ở Harajuku rồi.

Đồ của tôi chủ yếu là UNIQLO. Chắc thế là đủ mức tối thiểu rồi nhỉ.

Tôi cũng nghĩ là sẽ rắc rối sau khi gặp một tình huống vượt ngưỡng tối thiểu, nhưng bây giờ thì chắc chắn rồi.

Tôi nên mua đồ bây giờ không nhỉ? Mà phiền phức chết đi được.

Tôi không còn lựa chọn nào ngoài dùng đồ nhà mình rồi.

Cuối cùng tôi mất 3 tiếng để quyết định quần áo.

_____________

Điều mình biết về senpai 14

Nhắc đến chuyện bản thân, có vẻ ảnh dễ bị ngượng.

_____________

Trans: Eureki

Edit: Zennomi