「……Chào buổi sáng Yuuji-nii!」(Alice)
Đang là buổi sáng sau tối hôm mà họ tình cờ gặp với những nhà thám hiểm.
Alice vừa thức dậy và đang chào Yuuji.
「Yuuji-nii, anh đã cắm đầu vào máy tính máy tính từ sáng hôm qua à?」(Alice)
「Chào buổi sáng Alice. Ừ, nhưng chỉ một tẹo thôi.」(Yuuji) (Suu : Một tẹo thôi :v )
Yuuji đáp lại trong khi tươi cười với biểu cảm mệt mỏi.
“Vì Alice ngủ dậy rồi nên cùng ăn sáng nào!”
Trong khi nổ một màn độc thoại với giọng lớn, Yuuji ấn bàn phím lách cách trước khi để Alice kéo cậu xuống tầng.
✦✧✦✧
Alice đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, còn Yuuji thì đáng ngó ra ngoài cửa sổ.
Các nhà thám hiểm cũng đã thức dậy và đang chuẩn bị bữa sáng trước cổng.
Đúng rồi, Yuuji đã ra một yêu cầu nho nhỏ.
Bởi vì chàng trai cao to đen hôi Joss đã thật thà xin phép được dựng trại và thể hiện lòng tôn trọng, dường như anh ấy không giống kiểu người chuyên đi lừa lọc.
Và Yuuji cũng có một số thứ để yêu cầu các nhà thám hiểm.
✦✧✦✧
Và rồi sau khi họ đã ăn xong bữa sáng, Yuuji bắt đầu hỏi Alice.
「Alice, anh có một số thứ muốn nghe từ em……Được chứ?」(Yuuji)
「Vâng, được ạ. Cái gì thế ạ Yuuji-nii? Trông anh rất kỳ lạ từ lúc sáng?」(Alice)
Alice nghiêng đầu hỏi.
Kotarou cũng nhìn Yuuji với đôi mắt như muốn nói,
“Hôm nay cậu trông hơi kỳ lạ, cậu đang có âm mưu gì hả?” (Kotarou)
「Hm, không có gì cả. Rồi nè Alice, khi em sống ở Làng Anfore, em có biết ai sống ở ngoài làng không? Như là người thân sống trong thành phố hoặc làng khác chẳng hạn?……」(Yuuji)
Vâng.
Ngôi làng nơi Alice sống trước kia từng bị lũ cướp tấn công.
Vì cô bé vẫn còn sống, chắc chắn có khả năng có người khác chạy trốn được nhưng tìm họ thì không phải là dễ.
Tuy nhiên.
Alice có thể có người thân ở ngoài làng.
Nếu cậu có thể chắc chắn tìm ra nơi họ sống ở làng khác hoặc thành phố thì sẽ dễ để liên lạc với họ.
Từ hôm nay sẽ có một phương tiện để liên lạc với họ.
Chính là trước cổng, có những nhà thám hiểm đến từ thị trấn.
「Ngoài làng?? Hmm… bởi vì papa và mama đã đi rồi nên chẳng còn ai có thể coi như là gia đình được, hmm, hmm.」(Alice)
Cô bé nhíu hai lông mày và để hai tay lên đầu, Alice đang suy nghĩ và lẩm nhẩm.
Có vẻ như Kotarou đã nhận ra mục đích của Yuuji.
Nó ngồi bên cạnh Alice và nhìn cô bé với đôi mắt tròn như muốn nói,
“Phải rồi đó Alice. Hãy cố hết sức nhớ ra nó đi.” (Kotarou)
「Vậy còn, có ai thỉnh thoảng lại ghé qua làng em không… ai cũng được?」(Yuuji)
「A! Nếu là người thỉnh thoảng ghé qua làng, Alice biết người đó! Là ojichan[chú] bán rong!」(Yuuji)
「Đúng rồi! Chú bán buôn đã dạy Alice cách tính toán để giúp đỡ chú ấy! Tuyệt vời!」(Yuuji)
Nếu bạn nghĩ lại thì đó là điển hiển nhiên. Người bán rong đương nhiển là sống ở ngoài làng.
「Alice, em có biết tên chú bán rong không? Chỉ có một chú bán rong duy nhất đến làng thôi à? Em có biết chú ấy sống ở đâu không?」(Yuuji)
Có lẽ vì quá hăng hái, Yuuji ném về phía Alice bé bỏng hàng tá câu hỏi. Kotarou di chuyển từ phía Alice đến trước Yuuji và đánh vào chân Yuuji liên tục với chân trước bên phải,
“Từ từ thôi!” (Kotarou)
Khác với hôm qua, cô ấy không sử dụng móng vuốt mà chỉ nhẹ nhàng chạm bằng đệm chân.
“A, không sao đâu Alice, em có thể trả lời từ từ.” Cuối cùng thì Yuuji sửa lại lời.
「Etto, ano nee, ano nee… Ojisan bán rong chỉ đến làng trong mùa xuân và mùa thu. Và chỉ có một ojisan bán rong. Chú ấy nói chú ấy sống ở thành phố! Tên chú ấy… tên chú ấy… Alice hông biết……」(Alice)
「Chừng đó là đủ rồi Alice! Cảm ơn em nhé! Chờ ở đây một chút nhé Alice. Kotarou, quẩy thôi!」(Yuuji)
Alice ngồi trên sofa. Trong khi Yuuji đang hướng ra ngoài cổng.
Và Kotarou theo sau cậu.
✦✧✦✧
「Chào buổi sáng Joss-san, Irene-san. Tôi muốn có một yêu cầu với mọi người. Mọi người có thời gian không?」(Yuuji)
Yuuji đi tới qua cổng và chào các nhà thám hiểm.
Cậu chả thèm chào gã trong bộ áo giáp loè loẹt, Hector. [Buồn ghê, tôi thích mỗi Hector =))] (Suu: Ông giống tôi =))) )
「Chào buổi sáng, Pháp Sư Rừng Xanh. Irene đang bắt Hector dọn dẹp chỗ này.」(Joss)
Nghe thấy từ ‘yêu cầu’, anh ta có vẻ hiểu rằng nó nghĩa là một cuộc thương lượng.
Như thể anh ta hiểu tại sao Yuuji không nhắc đến Hector trong lời chào của cậu ấy, Joss tiếp tục tránh xa cậu ta.
「Vậy, loại yêu cầu là gì? Chúng tôi vẫn là nhà thám hiểm hạng 8 nên không chắc làm được một việc quan trọng……」(Joss)
Chàng trai cao to bắt đầu nói với một chút lo lắng.
Không có gì phải ngạc nhiên.
Một Pháp Sư tạo ra bức tường vô hình và sống trong một lâu đài chưa ai từng thấy tít trong một khu rừng chưa ai đi đến.
Nó làm Joss nhớ về những câu chuyển cổ tích về anh hùng huyền thoại, nên anh ta trong trạng thái đề phòng cũng phải.
「Không, không phải là thứ gì khó cả. Sau này anh sẽ qua lại Thành Phố Purumine đúng không? Trong thành phố này xin hãy tìm một người bán rong tới Làng Anfore hai lần một năm, và rồi tôi muốn anh mang cậu ấy tới đây.」
「Vậy là một người bán rong à?… Nếu là hai lần một năm thì có nghĩa là một tuyến đường cố định. Nếu tôi hỏi guild bán buôn thì có lẽ tôi có thể tìm thấy đặc điểm nhận dạng của người bán buôn ấy, không phải là một vấn đề lớn. Rồi sau đó chỉ cần mang anh ta tới đây, phải không?」(Joss)
「Anh hiểu rồi chứ? Được rồi! Vậy là xong! Alice, cô bé hôm qua mà đã kể cho anh nghe chuyện mà cô bé chạy trốn khi ngôi làng cô bé bị lũ cướp tấn công, anh còn nhớ không? Đó chính là Làng Anfore.」(Yuuji)
「Dĩ nhiên, tôi đã từng nghe Làng Anfore bị lũ cướp tấn công trong thành phố……」(Joss)
「Và khi người bán buôn tới làng, Alice nói rằng đã giúp anh ấy. Bởi vì nếu tôi biết người bán buôn đó là ai, tôi nghĩ mình muốn mời anh ấy tới đây. Alice còn sống, đến gặp cô bé, xin hãy truyền đạt như thế với anh ta.」(Yuuji)
「Fumu…… Nhất định là có khả năng. Tuy nhiên, đây…..」(Joss)
「… mặc dù chúng tôi hạng 8, chúng tôi vẫn là nhà thám hiểm. Nếu có một yêu cầu thì phải có tiền thưởng. Cho chúng tôi và người bán buôn.」(Irene)
Irene người im lặng nhìn cuộc trò chuyện của Yuuji và Joss tới giờ đột ngột tham gia.
Giờ cô ấy không cầm một chiếc cung, nói cách khác là nữ cung không cầm cung. =))) (Suu: Wut?? :v)
「Đương nhiên là có! Chờ một tý!」(Yuuji)
Sau khi nói vậy, Yuuji chạy vô lại ngôi nhà.
Kotarou vẫn đứng đó.
Nó không rời mắt khỏi ba nhà thám hiểm nhưng cô chó không thể hiện thái độ cảnh giác như hôm qua.
Nhưng có vẻ nó không tin tưởng họ hoàn toàn khi mà nó cứ nhìn họ chằm chằm.
✦✧✦✧
Thở mạnh, Yuuji quay lại và đứng trước cổng.
Trên tay cậu là bốn vật dẹt phẳng, khoảng cỡ một chiếc tấm ván nhỏ dài 20cm và rộng 15cm, khoảng cỡ giấy A5.
「Một tấm là phần thưởng của người bán buôn. Ba tấm khác cho mỗi người các anh sau khi người bán buôn được mang tới nơi này. Phần thưởng này có vừa ý mọi người không?」(Yuuji)
Giữ một cái bên tay phải, Yuuji đưa nó qua chiếc cổng và xuyên qua bức tưởng giới hạn.
Joss rụt rè nhận cái vật dẹt phẳng đó
「Đây là… đây là cái gì? Có vẻ như là một tấm bảng hơi cứng và kì lạ.」
(Joss)
「Hãy mở nó ra. Ấn vào nút nhỏ bằng ngón tay như thế này, và nó sẽ mở.」(Yuuji).
Yuuji trình bày cách mở nó bằng tay.
Ánh ban mai phản chiếu chói sáng từ nó.
Tấm bảng đó là một chiếc gương.
Nó là một chiếc gương bỏ túi có thể nói là luôn được phụ nữ ở Nhật Bản mang theo trong túi xách.
Bốn đồ vật Yuuji đã chuẩn bị, chúng là loại gương bỏ túi cỡ lớn.
*gulp*
Tiếng nuốt nước bọt có thể nghe thấy từ Joss và Irene.
Ở lều trại, Hector vẫn đang ngân nga một khúc hát khi đang tiếp tục dọn dẹp bãi trại.
Gần chân Yuuji, Kotarou vẫy đuổi. Nó cọ cọ người vào Yuuji như muốn nói,
“Làm tốt lắm!” Nhưng nó vẫn không rời mắt khỏi những nhà thám hiểm.
「Pháp Sư Rừng Xanh-dono. Đây là… Nếu chúng tôi mang người bán buôn tới đây, chúng tôi sẽ được nhận ba cái này? Chúng tôi sẽ rất vinh dự chấp thuận yêu cầu này……」(Joss)
「Đủ rồi. Phần thưởng đã đủ. Còn giới hạn thời gian?」(Irene)
Joss còn hơi do dự, nhưng Irene đã hết vui mừng và đáp lại.
「Giới hạn thời gian…… tôi muốn càng sớm càng tốt……10 ngày được chứ?」(Yuuji)
「Pháp Sư Rừng Xanh-dono, hạn thời gian này quá ngắn. Chúng tôi sẽ mất nguyên ba ngày để từ đây tới thành phố và chưa chắc là người bán buôn đang ở thành phố lúc này.」(Joss)
「…… cho chúng tôi 20 ngày. Nếu chúng tôi mang anh ta về trong 10 ngày thì chúng tôi muốn một cái nữa.」(Irene)
「Irene!」(Joss)
「Không, không sao đâu. Vì hoàn thành càng sớm tôi càng vui mà. Còn nữa, khi hai người quay về, tôi muốn hai người không được nhắc tới chiếc gương này với bất kì ai khác ngoài người bán buôn.」(Yuuji)
Ra điều kiện không được hé lộ với ai, Yuuji chấp thuận đề nghị thêm phần thưởng. Ngay cả Yuuji có vẻ biết giá trị của nó trong thế giới khác, chiếc gương chỉ có khoảng 1000 yên thôi. Nếu bạn không quan tâm tới chất lượng thì thậm chí nó còn có thể có giá 100 yên bán lẻ.
Đêm cuối cùng, cậu lục tung căn phòng bố mẹ và em gái, Yuuji kiếm thêm 8 chiếc gương bỏ túi với nhiều cỡ khác nhau.
Chưa tính cả chiếc gương quá cỡ như gương nhà tắm và một cái ở bàn trang điểm của bố mẹ, còn đâu cậu lấy hết.
Thêm một chiếc gương nếu họ hoàn thành yêu cầu dưới 10 ngày là quá bèo, Yuuji nghĩ vậy.
「Vậy, tôi mong chờ kết quả của các bạn.」(Yuuji)
「Chúng tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.」(Joss)
Yuuji cúi đầu chào.
Khi Yuuji ngẩng mặt lên, cậu thấy dáng điệu của Joss và Irene vì lí do nào đó mà họ đặt lòng bàn tay phải bên ngực trái ngay dưới xương đòn.
Có lẽ đây là phong tục ở thế giới khác.
Thế là ngày thứ hai giao lưu với những nhà thám hiểm đã kết thúc. Bộ ba nhà thám hiểm vẫn ồn ào khi họ đi qua con đường đất ẩm và quay về thành phố với tốc độ nhanh.
✦✧✦✧
Yuuji và Kotarou nhìn họ rời đi sau cánh cửa cổng.
Sau khi bóng dáng họ đã khuất trong tầm nhìn, Yuuji thở dài ngồi thụp xuống.
「Lạy chúaaaaaa, mọi thứ tiến triển thật tốt!」(Yuuji)
Yuuji mệt mỏi và nằm lăn ra khu vườn vẫn còn ẩm ướt.
Kotarou nhảy lên trên Yuuji đang nằm trong tâm trạng tốt.
Khi đuôi nó vẫy liên tục, Kotarou liếm lên mặt Yuuji.
“Cậu thật tuyệt vời từ sáng tới giờ, cậu có thể làm được nếu cậu cố gắng, phải không nào Yuuji? Tôi rất vui về điều này.” (Korarou)
Có vẻ như nó thể hiện tình cảm bằng toàn bộ cơ thể.
Mặc dù Kotarou đang trong tinh thần vui vẻ, nó vẫn làm tự mình dính ướt. Rốt cuộc thì nó vẫn là một quý cô mà.
✦✧✦✧
Xem xét lại mọi sự kiện.
Xác nhận Alice có người quen ở ngoài làng.
Yêu cầu những nhà thám hiểm tìm kiếm người quen đó và mang theo họ.
Chuẩn bị gương bỏ túi làm phần thưởng.
Tống Hector ra khỏi cuộc thương lượng và quyết định hạn thời gian.
Những việc được thực hiện tốt đến không thể tin nổi bởi Yuuji.
Mai sẽ có mưa giáo rơi từ trên trời xuống chăng? Hay là thiên đường sẽ rơi tõm xuống?
Nếu không thì, chẳng lẽ cậu ấy đã thức tỉnh? Hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Thật khó có thể tin rằng ngày hôm qua, không, ngay cả Yuuji bây giờ có thể làm nên một chiến công rực rỡ như vậy.
Đương nhiên, không phải là vì Yuuji đột nhiên trưởng thành.
Khuôn mặt cậu vẫn có bọng mắt thâm xì. Bụng, vai, cổ tay, bàn tay và ngón tay vẫn hoàn toàn bình thường.
Vâng.
Yuuji đã hỏi ý kiến trên diễn đàn cả đêm từ tối muộn tới tận sáng hôm nay.
Không, cũng không phải là hỏi ý kiến.
Mà là Yuuji đã nhận mệnh lệnh từ trên diễn đàn cả đêm từ tối muộn tới tận sáng hôm nay. Việc làm của cậu sáng nay chỉ là làm theo mệnh lệnh mình nhớ được…
______________________
Trans: Có cc Yuuji bớt ăn hại đi =)) Suu: Nghe cứ như con chó biết bay vậy =)))
Ý tác giả là Kotarou không nằm lăn ra sân rồi bị ướt lông, chứ không phải là ‘ẩm ướt’ chỗ khác nhé =)))))
Phần sau sẽ nói về cuộc nói chuyện trên Diễn Đàn của đêm hôm qua.