Tiếng kim loại va chạm nhau vang lên ầm ĩ.
Chuyến đi thứ hai của Yuuji tới thành phố Premie ở thế giới khác.
Yuuji, Alice và Kotarou đang trên đường tới xem công xưởng sản xuất đồ đóng hộp. Người dẫn đường cho họ tất nhiên là chủ tịch công ty Kevin và cận vệ của anh ta.
Hai cựu thám hiểm giả nhập bọn giữa chừng đã tách riêng để đi tới ngôi nhà căn cứ của họ. À không, đi đến căn cứ chỉ có anh chàng tank đã đính hôn mà thôi; còn tên trinh sát thì phè phỡn lẩn vào trong mấy khu phố nhộn nhịp rồi.
Kotarou sau khi vừa thấy cửa vào công xưởng đã quay đít đi ra. “Chỗ này hơi ồn ào với tui, tui sẽ quay lại khi nào mọi người về,” có vẻ là điều nó muốn nói. Kevin, Yuuji và Alice có vẻ đều không lo lắng gì lắm khi để Kotarou tự đi một mình. Cô nàng là người phụ nữ duy nhất trong nhóm có thể tự lập. Dù là chó.
“Giờ thì vào thôi, Yuuji. Nếu đứng ngoài gọi thì họ không nghe thấy đâu, ta phải vào trong.”
Kevin dẫn đường cho từng người trong nhóm vào được bên trong công xưởng.
Thứ Yuuji thấy là một cái quầy hàng bằng gỗ. Chắc đây là nơi họ bàn luận chuyện kinh doanh. Nhưng Kevin lại tiến thẳng vào trong, không thèm để mắt tới nó.
Khi anh ta mở cánh cửa phía sau quầy hàng, *whoosh* một luồng hơi nóng tỏa ra.
“Ah, Kevin. Hoan nghênh.”
Thấy cánh cửa mở, một người lùn tịt chạy đến và chào Kevin.
Chiều cao của ông ta khoảng 140 cm, nhưng thân hình rất rắn rỏi và khỏe mạnh. Mái tóc đỏ dài rậm rạp được tết thành nhiều bím. Râu ông ta cột thành ba nhánh, đung đưa tới tận bụng.
Cơ ngực à… không… cup A…?
Kĩ năng đặc biệt ‘Thánh Soi’ của Yuuji lại kích hoạt.
Eh, đùa à, không thể nào là thật được, Yuuji lẩm bẩm thành tiếng.
Sở hữu một bộ râu rậm như thế, vẻ ngoài chắc chắn là của một người đàn ông cao tuổi nhỏ con. Ông ta nhìn như một dwarf nam.
Tuy nhiên.
Kĩ năng đặc biệt của Yuuji đã được tôi luyện qua bao nhiêu tranh ảnh và phim hành động Nhật Bản, Thánh Soi đã được kích hoạt. Sức mạnh bá đạo đến nỗi có thể phân biệt mọi thằng trap.
Nói cách khác.
“Để tôi giới thiệu. Đây là lãnh đạo tiên phong Yuuji. Và đây là vợ của ông chủ xưởng rèn này. Trong xưởng rèn, cả vợ chồng ông chủ đều là dwarf!”
Trong thế giới Yuuji đang sống.
Dwarf nào cũng có râu, kể cả phụ nữ.
Không có em gái da ngăm hay loli hợp pháp nào cả.
Nhận ra thực tại khắc nghiệt, Yuuji quỵ xuống.
Lo lắng khi thấy Yuuji như vậy, Alice dịu dàng hỏi “Yuuji-nii, anh có ổn không? Có chuyện gì vậy?”. “Anh ổn, em đừng lo,” Yuuji the thé trả lời. Cậu không muốn nói cho Alice lý do vì sao cậu bị sốc.
Cách chỗ đó không xa, cuộc trò chuyện giữa Kevin và ông chủ rèn vẫn tiếp tục.
Trong lúc Yuuji đang tuyệt vọng, người vợ đưa ông chủ rèn đến gần. Yuuji thậm chí còn chẳng quan tâm ông ta tên gì nữa.
“Được rồi ông chủ, chốt vậy nhé. Uầy, Yuuji, sao thế này? Cậu ổn không?”
Trong khi Yuuji nằm ăn vạ thì Kevin đã bàn bạc công việc xong xuôi với ông chủ. Sau đó Kevin gọi Yuuji. Anh ta đã để ý thấy tâm trạng của Yuuji, nhưng ưu tiên công chuyện hơn và cứ mặc kệ cậu ta ở đấy. Kết quả: Cuộc đàm bạc về đề xuất sửa đổi và nguồn vốn cho đồ hộp thử nghiệm, giới thiệu về người thợ học việc sẽ cùng chuyển cư và điều kiện để chuyển cư,... đã hoàn thành êm xuôi. Êm xuôi là bởi không có Yuuji gây cản trở. Vì vậy mà Kevin mới mặc kệ Yuuji như thế, tất cả đều nằm trong tính toán. Có lẽ vậy.
“Eeh, tôi… tôi ổn. Aah, đúng rồi, có một thứ tôi muốn ông làm, nhưng…”
Gắng lắm mới gượng dậy được, Yuuji nói với ông chủ dwarf và Kevin.
Phải.
Nghe tin cậu sẽ gặp dwarf, thành viên diễn đàn đã cho cậu chỉ dẫn, tất cả đều nhất trí là để tìm hiểu trình độ công nghệ và tạo ra một dụng cụ mà thế giới này chưa có.
Nhướng một bên mày, ông chủ dwarf thúc giục cậu nói tiếp. Ông ta giải quyết ổn thỏa cuộc thương thuyết phức tạp với người khách yêu cầu là Kevin, nhưng có vẻ mọi khi ông là người ít nói.
Yuuji giải thích bằng vài từ ngắn tủn và một bức tranh vẽ nguệch ngoạc bằng gỗ và than đi mượn. Bằng cách nào đó thì cậu đã truyền đạt được thứ cậu muốn làm.
“Vậy cái thứ này dùng để làm gì? Vũ khí à?”
“Không, nó lợi dụng nguyên lý của đòn bẩy và có thể rút đinh ốc ra, và nếu làm thế này thì ông có thể nâng được nhiều đồ vật lên nữa. Đó là công cụ có rất nhiều cách ứng dụng. Hai loại nhé, một dài chừng này và một ngắn chừng này, mỗi loại hai cái. Ông làm nó sẽ mất bao lâu?”
Yuuji minh họa chiều dài khoảng 150 cm và 90 cm bằng hai tay và yêu cầu hai cái mỗi loại. Rõ ràng thứ Yuuji vừa yêu cầu là một dụng cụ đa năng và có thể dùng làm vũ khí, một cái ‘xà beng’. Cậu dự định làm một cặp cho mình dùng và một cặp cho thợ mộc Thomas. Dù sao thì thế giới này cũng có sẵn đinh rồi. Cậu rất mong chờ khi để Thomas sử dụng và xem phản ứng của anh ta.
“Để coi… Cho ta 3 ngày.”
Ông chủ trả lời ngắn gọn.
‘Ooh, lần đầu mình nghe dwarf bằng xương bằng thịt nói chuyện’, Yuuji lầm bẩm.
Vì sao Yuuji lại ngạc nhiên thì chẳng ai hiểu.
Đó là chuyện bình thường.
Tuy vật này chưa từng tồn tại trước đây, nhưng kim loại rắn thì có, hiện đang được chế biến tại công xưởng này và có thể dùng để sản xuất ra nhiều loại vũ khí. Ngoài khái niệm về đòn bẩy và cái tên, mọi chi tiết khác đều rất dễ hiểu. Do có đinh nên ông cũng hiểu rõ độ tiện lợi của cái dụng cụ tên xà beng này. Dù mới làm lần đầu, nhưng cũng không phải quá khó. Kevin và mọi người nghĩ ‘3 ngày à. Cũng tốn chút thời gian mà thôi cũng được, hẳn ông ấy còn bận nhiều việc khác’. Chỉ phải chờ 3 ngày thôi đã thấy bức bối mới là chuyện lạ.
“Nhân tiện này, Lãnh chúa Yuuji, cậu là lãnh đạo tiên phong phải không? Ta nghĩ cậu đã từng đánh nhau với quái vật, nhưng… Cậu vẫn không sao với đống trang bị đó chứ?”
Ông chủ hỏi, nhìn vào tấm khiên và ngọn giáo ngắn của Yuuji.
Lần này Yuuji y chang thám hiểm giả, mặc giáp da và cầm theo giáo và khiên. Những thứ Yuuji đang dùng đó là các trang bị thông thường được bán ở cửa hàng do Kevin sửa soạn. Ý ông chủ muốn nói là “Liệu một lãnh đạo tiên phong có thể đánh lại một bầy quái tấn công với cái thể loại trang bị đó không?”
“Err…”
Yuuji đánh mắt sang chỗ Kevin.
Hiện tại chỉ Kevin mới hiểu tâm trạng của Yuuji. Vị lãnh đạo tiên phong đang hoàn toàn dựa dẫm vào nguồn tài trợ của anh ta. Yuuji cũng có phần lợi nhuận thu được từ thực phẩm bảo quản và đồ hộp.
Kevin giao mắt với Yuuji và gật đầu. Vậy là anh ta đã cho phép cậu tậu trang bị mới.
“Ngon! À vâng, nói thế nào nhỉ, mua vũ khí mới lúc nào cũng thú vị ha!?”
Nói vậy, Yuuji lượm một chiếc giáo ngắn và khiên mới trưng bày trong xưởng rèn. Khi nghĩ lại, cậu nhận ra đó là lần đầu cậu tự chọn cho mình vũ khí. Thấy hạnh phúc với chuyện như vậy là bình thường, nhưng đối với một thằng 33 tuổi ăn hại thì không.
Alice cũng được mua một con dao mới; cô bé rút nó khỏi bao và nhìn nó với ánh mắt lấp lánh. Một cô bé yandere. À không nhầm rồi, đây là để tự vệ và xẻ thịt quái.
Thấy tận mắt hai người thích thú với món vũ khí mới, ông chủ hài lòng.
Không thể ngờ rằng khoảng cách giữa Yuuji và ông chủ dwarf có vẻ đã được rút ngắn.
Yuuji có cảm giác mình và ông chủ đã thấu hiểu nhau theo cách nào đó.
“Mà… vũ khí cũng chỉ là vô nghĩa nếu không có ai dùngnhỉ?”
“Hả? Ông nói gì vậy? Thì tất nhiên mà?”
Yuuji có cảm giác mình và ông chủ đã thấu hiểu nhau theo cách nào đó, nhưng có vẻ đó chỉ là cậu tưởng tượng.
Vậy là chuyến tham quan công xưởng đóng hộp và việc giới thiệu ông chủ dwarf với thợ học việc của ông, những người sắp chuyển tới vùng đất tiên phong, đã kết thúc. Yuuji cùng cả nhóm rời xưởng.
Mà thật ra phải để tới khi con đường dẫn tới vùng đất tiên phong được hoàn thành, cuộc chuyển cư mới được thực hiện.
Những thứ được dùng làm nguyên liệu trong công xưởng là than củi, than đá và phép thuật. Giả sử họ có thể sản xuất than củi ở vùng đất tiên phong và nhờ Alice thi triển phép đi chăng nữa, họ vẫn phải chuyển nguyên liệu thô từ thành phố vào.
Vẫn còn một thời gian khá dài để vùng đất tiên phong có thể phát triển.