1 Second Invincibility in the Game

Truyện tương tự

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

83 2488

The Magus of Genesis

(Đang ra)

The Magus of Genesis

Ishinomiya Kanto

—Nguyên Thủy Pháp Sư.

104 9854

Du ngoạn cùng mỹ nữ

(Đang ra)

Du ngoạn cùng mỹ nữ

Fuyu Aoki

Một câu chuyện romcom về chuyến hành trình với một cô nàng kuudere xinh đẹp có nhiều tâm tư.

17 338

UNDEAD

(Hoàn thành)

UNDEAD

NisiOisiN

Truyện ngắn gốc của bài hát chủ đề 「UNDEAD」- YOASOBI/Ending Monogatari Series: Off & Monster Season

2 17

Webnovel - Chương 02

Tôi tỉnh dậy với hương thơm còn vương vấn trong không khí.

Ngọn nến đã cháy hết từ lâu suốt đêm qua.

Dù vậy, tôi vẫn chưa quen với mùi hương này.

Thường thì trong phòng tôi, chỉ có mùi Downy rất rõ.

"Người ta nói mùi này giúp thư giãn tinh thần. Cũng không tệ lắm..."

Tôi gạt chiếc chăn trơn trượt sang một bên, tưởng như ngay cả một con ruồi cũng có thể trượt mất trên đó, rồi tiến lại gương để kiểm tra khuôn mặt mình.

Chiều cao nổi bật, mái tóc vàng mềm mại, và một gương mặt phương Tây điển trai với những đường nét nổi bật.

Đây chính là Tôi.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã trở thành một chàng trai đẹp trai với mái tóc vàng này.

Dù đã thấy điều đó từ hôm qua, nên cũng không có gì quá bất ngờ, chỉ còn lại một lời thốt lên chân thành trong đầu tôi.

“Chết tiệt, mình nhìn thật điển trai.”

Đây có thật là tôi không?

Việc bước vào trò chơi này thật bất ngờ, nhưng nhìn vào những đường nét sắc sảo và tỷ lệ cơ thể hoàn hảo này.

Nếu tôi được sinh ra với cơ thể này ngoài đời thực, tôi chắc chắn đã bắt đầu làm người mẫu nhí và kết thúc những ngày tháng của mình trong vai một chàng trai. với vẻ đẹp như hoa.

Tôi chính là chủ nhân của cơ thể này.

Và đó chưa phải là tất cả.

Căn phòng tràn ngập những món đồ nội thất và trang trí sang trọng.

Đối với một căn phòng riêng, nó không khác gì một căn phòng suite trong một khách sạn sang trọng.

Tất nhiên, tôi cũng là chủ nhân của căn phòng này.

“Chết tiệt, tôi xuất thân từ một gia đình giàu có.”

Vậy thì, nhân vật này có thân phận gì mà lại sỡ hữu mọi thứ như vậy?

Thật ra, tôi cũng không biết nhiều. Tuy nhiên, tôi ít nhất có thể xác nhận tên của nhân vật qua cửa sổ trạng thái.

[Hersel Ben Tenest]

Phước lành ( Blessing)

Không có -

Đặc Tính ( Trait)

◇ Tàn Dư của Dòng Máu Quý Tộc ◇

◇ 1 Giây Bất Tử ◇

Không có phước lành nào cả.

Thật là vô lý đến mức tôi không thể cười nổi.

Bởi vì Phước Lành chính là Tài Năng.

Nhân vật chính, và thậm chí một số nhân vật phụ, thường sở hữu những tài năng hàng đầu.

Ngay cả những tài năng cơ bản như đan lát hay trồng trọt cũng được coi là điều bình thường.

Vì thế, Hersel là một cá nhân không có tài năng, không có gì cả...

Tuy nhiên, cái tên được gắn liền với anh ta lại xóa bỏ tất cả những bất lợi đó.

“Tenest” là tên của một gia đình quý tộc có tầm ảnh hưởng lớn trong thế giới Asares.

Theo những lời thì thầm của các người hầu bên ngoài cửa hôm qua, Hersel là con trai cả trong gia đình.

‘Cảm giác như trúng số độc đắc dù bản thân không xứng đáng.’

Thật kỳ lạ.

Mặc dù xuất thân từ một gia đình danh tiếng, nhưng cái tên Hersel lại khiến tôi cảm thấy lạ lẫm.

Gia đình Tenest cũng có mối liên hệ với một số nhân vật chính trong số hàng trăm nhân vật.

Có thể là do thiếu thông tin.

Hoặc…

“Tôi không thể loại trừ khả năng rằng anh ta là một nhân vật mới được thêm vào…”

Có lẽ anh ta là một nhân vật được tạo ra một cách vội vàng để làm cơ thể cho người nào đó chuyển sinh vào trò chơi.

Một điều khiến tôi băn khoăn là cái tên nghe có vẻ quen thuộc.

Hiện tại, việc thu thập thông tin là ưu tiên hàng đầu vì tôi chưa rõ ràng.

Khi tôi quyết định như vậy, bụng tôi kêu lên.

Nghĩ lại thì, tôi đã không ăn gì kể từ hôm qua, phải không?

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.

“Thiếu gia, cậu có ổn không? Cậu đã ở trong phòng cả ngày, sao không xuống ăn một bữa đi?”

Giọng nói này thuộc về một cô hầu gái nhỏ nhắn và lanh lợi mà tôi đã thấy hôm qua. Việc nhắc đến đồ ăn khi tôi đang đói khiến miệng tôi chảy nước.

Tôi ấn chuông trên bàn.

Đây là tín hiệu để cô ấy có thể vào.

Jingle-

Với âm thanh rõ ràng của chiếc chuông, cánh cửa mở ra.

Một đứa trẻ, cao khoảng một nửa chiều cao của cánh cửa, chớp mắt trong bộ trang phục hầu gái.

Tôi nhớ rằng hôm qua đã hỏi tên em ấy lần đầu, và em ấy đã ngạc nhiên, khuyên tôi nên tránh uống quá nhiều.

Tên cô ấy chắc chắn là Selly.

Cô bé ấy nhanh chóng nở một nụ cười ấm áp và lên tiếng.

“Ngài có muốn gì không ạ?”

“Đem cho ta chút gì để ăn.”

Lời ra lệnh này thoát ra một cách tự nhiên.

Tôi chưa quen với giọng nói tinh tế, lịch sự này.

Nó cũng khác hẳn với cách tôi thường giao tiếp, khiến tôi cảm thấy thật lạ lẫm.

Tôi biết nguyên nhân.

Đó là do một trong những đặc tính phụ thuộc mà một vài trong số hàng trăm nhân vật sở hữu, ‘Tàn Dư của Dòng Máu Quý Tộc’.

◇Tàn Dư của Giòng Máu Quý Tộc◇

Nó nâng cao sự tôn nghiêm trước người khác.

Mang đến một sức hút đặc biệt của giới quý tộc khi giao tiếp với mọi người.

Một đặc tính luôn được kích hoạt khi có người xung quanh.

Cả giọng điệu và cách phát âm đều có thể thay đổi theo ý muốn.

Nhờ vào điều này, dù nội dung khác nhau, nhưng mọi người xung quanh dường như không cảm thấy có sự khác biệt lớn.

“Vâng, thưa thiếu gia. Em sẽ thông báo cho họ chuẩn bị ngay lập tức.”

Thời gian trôi qua một lúc lâu sau khi cô hầu nhỏ rời đi.

Cánh cửa lại mở ra với một tiếng gõ khác. Lần này, là một cô hầu tôi chưa từng thấy.

Cô ta tiến lại, đẩy một chiếc xe đầy những đĩa được phủ bạc, và đặt chúng lên bàn lớn.

“Món chính là bít tết thịt bê. Chúng tôi còn chuẩn bị rau tươi vừa được mang về hôm nay cùng với loại rượu mà thiếu gia ưa thích.”

Mặc dù cô ấy mỉm cười,nhưng giọng điệu lại khá lạnh lùng.

Khi cô mở nắp, hương thơm ngào ngạt của món ăn xộc vào mũi tôi.

Thế nhưng, vì lý do nào đó, tôi lại không thấy muốn ăn.

Có lẽ là do tôi đã nhịn ăn suốt cả ngày.

Đột nhiên ăn món thịt béo thì có vẻ hơi quá…

Tôi muốn một món gì đó nhẹ nhàng hơn.

Có chút ngại ngùng, nhưng…

Liệu tôi có thể yêu cầu đổi món không?

"Ta đã sơ suất rồi. Ta nên thông báo với cô về món ăn mà ta thích trước."

“Ngài không thích sao?”

"Dạ dày ta đang không ổn lắm. Cô có súp không?"

Ánh mắt tôi dán vào cô ấy, cảm giác tội lỗi khiến lông mày tôi nhíu lại.

Trong một khoảnh khắc, đôi mắt của hầu nữ mở to, rồi cô ấy nở một nụ cười dịu dàng.

Cô có vẻ đang thể hiện sự phục vụ chuyên nghiệp, nhưng có lẽ điều đó cũng không dễ dàng.

Tôi đang định ăn thì hầu nữ lại đặt các đĩa vào xe.

“Xin lỗi vì đã không chú ý. Tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức.”

Nếu cô ấy có thể làm như vậy, thì thật tuyệt cho tôi.

“Món nào đơn giản cũng được. Không cần phải cầu kỳ. Ta chỉ cần món gì đó nhẹ nhàng cho dạ dày.”

“Như vậy thì không được. Ngài chắc đang đói, nên tôi sẽ chuẩn bị một món ăn nhanh chóng. Dĩ nhiên, nó sẽ phù hợp với địa vị của ngài, thiếu gia.”

“Không cần thiết đâu”

Cô hầu gái bước vào, đẩy theo chiếc xe với nụ cười vẫn nở trên môi.

Thật tốt bụng.

Một lúc sau, món súp đã được đặt lên bàn.

Lần này, có vẻ như đã tốn khá nhiều thời gian, nhưng vì tôi là người kén chọn, tôi vẫn cảm thấy biết ơn với điều này.

Tôi múc một muỗng súp chưa biết tên bằng thìa bạc và đưa lên môi.

Hương vị thật kỳ diệu.

Một vị đậm đà mà không hề gây khó chịu chút nào.

Mặc dù tôi đã quen với đồ ăn nhanh, món súp này không quá nồng và có hương vị rất hài hòa.

Tôi từ từ khuấy chiếc thìa bạc trong bát.

Khi đáy bát đã hiện ra, cô hầu nữ khẽ nhấc chai rượu lên một cách cẩn trọng.

"Ta không uống rượu. Bây giờ đang là ban ngày, uống rượu vào lúc này có vẻ không phù hợp lắm."

Với lại, súp mà uống cùng với rượu ư?

Là một người Hàn Quốc chỉ quen uống Soju với thịt nướng, tôi không chắc liệu hai món này có hợp nhau không.

“……Vâng, thưa thiếu gia. Thiếu gia đã nói dạ dày không được thoải mái, vậy mà tôi lại ngu ngốc phạm sai lầm. Thành thật xin lỗi ngài. Xin thiếu gia thứ lỗi.”

“Ai rồi cũng có thể phạm sai lầm. Ta đã ăn xong, cô có thể lui và nghỉ ngơi.”

Người hầu nữ ấy rời khỏi phòng.

Sau khi đã ăn uống no nê, tôi quyết định đứng dậy và đi dạo quanh dinh thự.

Vừa bước ra hành lang, tôi bắt gặp Selly, người đang đứng chờ bên ngoài cửa.

“Thiếu gia, ngài định đi đâu vậy?”

“Ta muốn xem gia phả của gia tộc. Em có thể dẫn đường được không ?”

Mọi gia tộc quý tộc đều sở hữu một bản gia phả. Đó là cuốn sách ghi chép lại dòng dõi gia tộc từ thời tổ tiên cho đến hiện tại.

Có phải yêu cầu này nghe hơi kỳ lạ không ?

Selly nghiêng đầu nhẹ, có lẽ cảm thấy hơi bổi rối.

“Vâng, tất nhiên rồi thưa ngài. Để xem nào..Em sẽ tìm một lối đi thuận tiện cho ngài.Hmm”

“Có xa lắm không?”

“Xin thứ lỗi? À không, không xa chút nào. Em chỉ muốn đảm bảo rằng ngài có một trải nghiệm thật dễ chịu.”

Dường như câu trả lời của cô ấy có chút ý nghĩa sâu xa, nhưng tôi chẳng mấy để ý. Tôi theo Selly đi dọc hành lang. Khi chúng tôi đi qua, những người hầu trong dinh thự đều mỉm cười và cúi chào tôi.

"Chào buổi sáng, thiếu gia."

"Mọi chuyện ổn cả chứ?"

"Ngày hôm nay đẹp trời như vậy, ngài có muốn đi dạo trong vườn không?"

Tôi đáp lại bằng một cái vẫy tay nhẹ.

Bầu không khí trong dinh thự rất hài hòa.

Dĩ nhiên, trong mắt họ, đây là cách để phục vụ tôi, một người thuộc tầng lớp quý tộc, nhưng bầu không khí rộn ràng xung quanh làm tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn.

‘Sống thế này cũng không phải là quá tệ.’

Nụ cười chợt nở trên khuôn mặt tôi.

Tất nhiên, tôi không thể sống thế này mãi được.

Kịch bản của trò chơi xoay quanh việc ngăn chặn sự hủy diệt của thế giới, và tôi không chắc liệu trò chơi có thể tự hoàn thành nếu không có người chơi hay không.

Theo bối cảnh của thế giới này, hầu như bên ngoài đều là vùng đất của quỷ, và với cơ thể yếu ớt, không có kỹ năng chiến đấu như hiện tại, ở lại đây vẫn là lựa chọn an toàn nhất.

Trước hết, tôi cần làm quen dần với thân phận và hoàn cảnh của mình. Việc xem xét kịch bản có thể để sau.

Hơn nữa, làm con trai cả của gia tộc Tenest thì giống như là con trai của một chủ tịch tập đoàn lớn.

Tôi có thể tận hưởng cuộc sống này trong một khoảng thời gian.

Chả mấy khi tôi lại có cơ hội sống như một người thừa kế thứ hai trong gia đình Chaebol

***

Khi tôi bước ra bên ngoài, tôi nhận ra rằng dinh thự không chỉ là một tòa nhà đơn lẻ.

Thực tế, nơi tôi đang ở là hoàn toàn dành riêng cho tôi, Hersel.

Phía xa con đường trong vườn, còn có một dinh thự tráng lệ khác, nơi người đứng đầu gia tộc Tenest sinh sống.

Dưới sự hướng dẫn của Selly, tôi đi qua khuôn viên rộng lớn như công viên và đến một căn phòng đặc biệt nơi gia phả của gia đình được lưu giữ.

Những bức chân dung của tổ tiên được treo dọc theo các bức tường. Tôi ngồi xuống, cố gắng làm quen với những khuôn mặt đó cũng như cây phả hệ.

Khi đến thời của Hersel, một cảm giác buồn bã tràn ngập trong lòng tôi.

[Lisean Ben Tenest. 11-09-767 ~17-08-789]

Những con số bên cạnh tên một người phụ nữ cho biết thời điểm bà sinh ra và qua đời.

Điều này có nghĩa là mẹ của Hersel đã qua đời khi còn rất trẻ.

Và ngay bên cạnh đó là một cái tên khác.

[Ahille Ben Tenest.]

Đây là tên của mẹ kế của Hersel, và bên dưới là tên của các người anh em cùng cha khác mẹ.

Điều này không tốt chút nào…

Một nỗi lo sợ bất an làm cho các đầu ngón tay tôi run rẩy.

Ngay cả trong thời hiện đại, mối quan hệ giữa mẹ kế và con riêng thường không có mối quan hệ tốt đẹp.

Trong một gia đình quý tộc nơi nhiều âm mưu chính trị phức tạp diễn ra, việc có các anh chị em cùng cha khác mẹ càng trở nên phức tạp hơn.

‘Với tư cách là người con trai cả, không phải mình là đối thủ lớn nhất sao...?’

Nhận thức được tầm quan trọng của vấn đề, tôi nhìn về phía Selly đang đứng bên cạnh.

Phải chăng khi cô ấy nói về việc sắp xếp lộ trình trước đó, cô ấy đang cố gắng giúp tối tránh gặp mặt với những người em cùng cha khác mẹ?

Vì tôi đã phải rời khỏi dinh thự riêng để đến đây, có lẽ suy đoán của tôi là chính xác.

Nếu đúng như vậy, có thể an tâm rằng Selly ó thể được coi là người ở phe tôi.

Suy cho cùng, việc Hersel, người thừa kế đầu tiên, vẫn còn sống chứng tỏ rằng thấy thậm chí cả những người hầu trong dinh thự cũng có thể tin tưởng được.

Khi tôi cứ nhìn chằm chằm vào Selly, cô bé bèn tiến tới gần và ngắm nhìn khuôn mặt tôi.

"Thiếu gia. Trông ngài có vẻ không được khỏe, giống như hôm qua. Ngài có thấy khó chịu ở đâu không?"

"Ta ổn. Có lẽ là do ở trong phòng quá lâu."

"Nếu vậy, ngài có muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành không? Em biết một nơi có khung cảnh rất đẹp."

"Khung cảnh ư? Ý em là bên ngoài dinh thự sao?"

"Vâng. Ngài không cần phải lo lắng đâu. Chúng ta sẽ có các cận vệ đáng tin cậy đi cùng, và nếu có điều gì nguy hiểm xảy ra, Em, Selly, sẽ bảo vệ ngài bằng cả sinh mạng của mình."

Selly đặt nắm tay lên ngực và ánh mắt cô bé lóe lên rực rỡ.

Có nên gọi cô bé là người táo bạo không nhỉ ?

Với lời nói đầy quyết tâm của cô bé, tôi không thể từ chối được.

Thú thật, tôi cũng muốn xem qua khung cảnh bên ngoài.

Tôi muốn tận hưởng không khí mát mẻ và thỏa mãn sự tò mò về việc liệu thế giới Asares, mà tôi chỉ từng thấy qua game, có được thể hiện một cách chân thực hay không.

“Nó có gần đây không?”

“Đương nhiên rồi thưa Ngài. Chúng ta chỉ mất vài phút ngay sau khi rời khỏi dinh thự.”

***

Miếng bít tết và chai rượu của Hersel vẫn còn nguyên.

Cô hầu nữ, người đưa thức ăn, đẩy xe một cách uyển chuyển.

Khi cô bước dọc theo hành lang để mang đồ ăn thừa đi, một giọng nói quen thuộc của hầu nữ trưởng vang lên bên tai.

“Chuột xuất hiện trong kho ư?”

“Vâng, dạo gần đây mấy bao bột bắt đầu xuất hiện lỗ. Ban đầu tôi thấy cũng không quá nghiêm trọng nên không báo, nhưng sau đó tôi nghe thấy tiếng chuột.”

“Ôi trời… Lẽ ra chúng ta phải quản lý chặt chẽ hơn.”

“Chúng ta nên xử lý ra sao bây giờ? Trong đó còn có cả lương thực dự trữ cho các nhân viên nữa…”

“Tôi đã hiểu. Cứ tiếp tục công việc của các cô. Như tôi luôn nhấn mạnh, nhiệm vụ của phu nhân là quan trọng nhất. Tôi sẽ để các hầu nữ khác giải quyết vấn đề này.”

Người hầu đẩy xe đồ ăn nở nụ cười điềm đạm khi tiến lại gần hai người phụ nữ đang lo lắng.

Lời chỉ thị của hầu nữ trưởng khiến những người hầu khác đã bắt đầu quay lưng rời đi.

“Chào hầu nữ trưởng. Tôi không có ý nghe lén, nhưng có vẻ có chuột trong kho à?”

“Huh? À, Mirei. Tôi vừa định gọi cô đây. Cô có thể báo cho những người khác đến kho giúp tôi được không?”

“Có cần phải làm như vậy không? Mọi người đều có việc của mình. Tôi sẽ tự giải quyết.”

“Một mình sao?”

Mirei đáp lại bằng ánh mắt tinh tế, đôi mắt cô ấy mở to hơn một chút khi nhìn phản ứng của quản gia trưởng.

“Tôi tình cờ có một ít thuốc chuột rất tốt.”

Bàn tay mềm mại của cô ấy vuốt nhẹ lên nắp đĩa.

Người hầu nữ trưởng nhìn Mirei với nụ cười tươi.

“Cô đã bắt tay vào việc rồi ư, Mirei.”

“Như cô thấy đó, tôi đã thất bại. Bây giờ là lượt của Selly.”

“Oh, cô nhắc đến Selly à? Giờ nghĩ lại, ô ấy nói rằng sẽ đi ra ngoài với thiếu gia. Thật đáng tiếc nếu hôm nay lại kết thúc sớm như vậy.”

“Nhưng có lẽ sẽ không dễ dàng như vậy đâu…”

Mirei ngập ngừng và lâm vào trầm tư.

Hình ảnh của thiếu gia khi từ chối ăn bít tết thịt bê cứ vương vấn trong tâm trí cô.

Biểu cảm mà cậu ấy khi hạ lông mày xuống và nhăn trán—nó có ý nghĩa gì?

Như thể cậu ta có biết về việc có độc trong thức ăn.

Nếu cậu ta chọn món súp với thìa bạc vì lý do đó, thì rõ ràng nhiệm vụ này hẳn sẽ chẳng dễ dàng gì.

“Lễ hội này có thể sẽ kéo dài hơn những gì chúng ta dự đoán.”

“Cô thật sự nghĩ vậy sao?”

Hầu nữ trưởng mỉm cười và nhìn quanh.

Khi Mirei cùng nhìn quanh, cô thấy những cảnh tượng thú vị.

Từ ô cửa sổ cao của dinh thự đối diện, một người hầu nữ đang luyện tập cách làm rơi một chậu hoa để trông giống như một tai nạn.

Trước chiếc xe cung cấp hàng đang đến, một người quản gia đang nhanh chóng nhét những con dao sáng bóng và dây vào một cái hộp.

Trong khi mọi người trong dinh thự đều bận rộn, một người quản gia trẻ tuổi đi ngang qua hành lang và tiến về phía họ. Anh ta đang cầm một chiếc hộp nhỏ trên tay.

“Hầu nữ trưởng, cô Mirei. Xin chào hai người!”

“Ho ho, trong cái hộp nhỏ đó có gì vậy?”

“Ah, bên trong là một con nhện độc. Đừng lo, tôi chỉ định sử dụng nó một lần rồi sẽ xử lý nó ngay.”

Ba người họ nở một nụ cười êm ái.

Đó là một nụ cười sáng sủa nhưng cũng đầy ác ý.

Họ không phải là những người duy nhất.

Niềm vui từ việc săn lùng một con mồi đã khiến tất cả mọi người trong dinh thự luôn cảm thấy thú vị.

Hầu nữ trưởng chắp tay như cầu nguyện và nói với giọng dịu dàng, như thể đang kể chuyện cho cháu mình.

“Chúng ta hãy cảm ơn phu nhân vì đã tổ chức lễ hội này.”

Mùi Downy thường chỉ đến hương thơm của sản phẩm nước xả vải Downy, một thương hiệu nổi tiếng trong lĩnh vực chăm sóc vải vóc. Downy thường mang đến mùi hương dễ chịu, tươi mát, giúp quần áo mềm mại và thơm tho hơn sau khi giặt. Soju (소주) là một loại rượu truyền thống của Hàn Quốc, thường được sản xuất từ gạo, khoai tây, hoặc lúa mạch. Đây là một trong những loại rượu phổ biến nhất ở Hàn Quốc và thường có độ cồn từ 16% đến 25%. Chaebol (재벌) là một thuật ngữ trong tiếng Hàn, dùng để chỉ các tập đoàn lớn và mạnh mẽ ở Hàn Quốc, thường do một gia đình sáng lập và điều hành. Những chaebol này thường có tầm ảnh hưởng lớn đến nền kinh tế quốc gia và hoạt động trong nhiều lĩnh vực khác nhau như công nghiệp, công nghệ, tài chính, và dịch vụ.