Watashi, Kyuuseishu Nanda. Maa, Ichinengo ni wa Shinderu ndakedo ne

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

64 499

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

328 16922

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

302 8766

A Fairy Tale for the Villains

(Đang ra)

A Fairy Tale for the Villains

Nuts And Spices; 냥이와 향신료

Từ vựng Hán tự Dịch Đang tìm kiếm ... Tiếng Anh Từ điển JP

7 316

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

30 282

Tập 01 - Mở đầu: XXX ngày trước khi cô ấy qua đời.

Kamishiro Fuuka là vị cứu tinh của chúng tôi. 

Vào một buổi chiều, khi những tia nắng vàng óng của mặt trời rải khắp lớp học, cô ấy đã đến bên tôi và đặt ra một câu hỏi. Tôi không thể nhớ chính xác biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy lúc bấy giờ, có lẽ do ánh sáng ngược chiếu vào khiến tôi không thể nhìn rõ. Lúc ấy, thời điểm có thể là mùa xuân hoặc đầu mùa hè. Hai chúng tôi ngồi trong lớp học, ánh nắng chiều tà nhuộm đỏ cả không gian xung quanh. Ngoài chúng tôi ra, không có ai khác trong lớp học. Lý do tại sao chúng tôi vẫn ở lại khi đã đến giờ tan học, giờ đây tôi cũng không nhớ rõ. Có lẽ là do tôi đang gặp khó khăn với bài tập viết nhật ký trên lớp. Tôi chỉ viết được vài dòng, còn cô ấy thì mải mê với chiếc điện thoại của mình. Tuy nhiên, cuối cùng, cô ấy dường như đã cảm thấy nhàm chán và bất chợt hỏi tôi một câu hỏi khiến tôi bất ngờ. 

"Cái gì vậy?"

"Chỉ là tớ đang tự hỏi về ước mơ tương lai của cậu thôi. Cậu không nghe tớ nói à?" 

Dù tôi buông một câu trả lời hờ hững, nhưng cô ấy vẫn hăng hái bám lấy đề tài. Cái tài ăn nói của cô ấy đúng là siêu phàm, cứ như thể sinh ra đã biết tuôn chữ trước khi biết đi vậy. Mặc dù phần lớn nghe chẳng khác gì mấy câu bông đùa vô nghĩa, cô ấy dường như sở hữu lượng từ vựng vô hạn. Chắc cũng vì vậy mà cô ấy thường xuyên thích tám chuyện với tôi dù chẳng có chủ đề gì cụ thể. Và nói thật...điều đó hơi bị phiền. Lần này thì cô ấy hào hứng bàn về ước mơ tương lai của tôi. Ước mơ hả? Tôi chắc chắn là không có. Mà nếu thật sự phải nghĩ ra thứ gì đó thì... 

"Tớ... muốn trả thù, chắc vậy?"

"Eo ôi, tiêu cực thế."

Câu trả lời ấp úng của tôi có vẻ không thỏa mãn cô nàng lắm.

"Trả thù thì được cái gì chứ, cậu không biết à?"

"Thì sao?"

"Đơn giản thế này, có vui gì đâu chứ?"

"Cũng không hẳn..."

"Hả? Thế thì thôi ngay đi! Cuộc sống có bao nhiêu niềm vui ngoài kia kìa."

"Xin lỗi vì làm cậu thấy chán, nhưng đúng là tớ chẳng có ham muốn gì đặc biệt cả." 

"Chán ơi là chán."

Mất kiên nhẫn, tôi ném lại câu hỏi cho cô nàng:

"Vậy còn cậu thì sao hả?" 

"Tớ á? Tớ có nhiều thứ muốn làm lắm luôn! Cày hết mấy trò chơi mới ra, rồi đi hát karaoke với cả lớp, thích được khám phá Harajuku nữa, và còn muốn đi du lịch khắp mọi nơi! Như Kyoto, Okinawa, Hokkaido... hay thậm chí là ra nước ngoài. Hoặc đơn giản chỉ là đi biển, lên núi, hay là đến công viên nước, sở thú cũng được! Mà cậu đừng lo nhé, hè này cậu sẽ phải dành thời gian với tớ mỗi ngày luôn đó. Tớ còn muốn đóng vai chính trong kịch của trường cơ!" Vừa say sưa kể về hàng tá kế hoạch, cô vừa giơ ngón tay ra đếm. 

Ban đầu, tôi cứ nghe cô ấy nói, lòng chẳng mấy bận tâm, nhưng cô ấy càng nói lâu, tôi càng thấy khó xử.

"Tớ ước được ngắm hoa anh đào vào mùa xuân. Tớ chưa bao giờ được tận mắt nhìn cả, nên chắc phải đợi đến năm sau rồi." 

"Cậu có tin điều đó sẽ thành hiện thực không?" Tôi xen vào, giọng tôi trầm đục đến nỗi chính tôi cũng thấy bất ngờ.

"Ý tớ là, đến mùa hoa nở năm sau... liệu cậu còn ở đây không?"

"...Haha! Sao cậu lại nghĩ thế?" 

Cô ấy cười lớn, tay mân mê sau tai. Tôi thừa hiểu đó là thói quen mỗi khi cô ấy cố gắng lấp liếm bằng lời nói dối. Và những gì vừa thốt ra, đúng là một sự bịa đặt trắng trợn. Ước mong được ngắm hoa anh đào năm sau của cô ấy ư? Vĩnh viễn không thể thành sự thật. Xét cho cùng, cô ấy là Đấng Cứu Thế cơ mà - công cụ được sinh ra để xóa bỏ tội lỗi nguyên thủy của loài người. 

Sứ mệnh duy nhất của cô ấy là gánh vác trọng trách chuộc lỗi cho nhân loại. Trước khi con người bị nhấn chìm bởi những con quái vật mang tên [Hoa Tội Lỗi], hiện thân cho bản chất tội lỗi của con người, cô ấy buộc phải hy sinh cuộc đời mình để thanh tẩy chúng ta. Và tôi, Kageyama Rin, mang trên vai sứ mệnh bảo vệ cô ấy cho đến ngày định mệnh mà cô ấy phải hy sinh.