“Thì ra đây chính là Tử Ký, vũ khí giết người khủng khiếp nhất hành tinh.”
Lưỡng lự không dám đặt tay lên cuốn sổ bìa đen đặt trên bàn, những thành viên của Blue Ship chỉ dám đứng nhìn từ xa. Trông nó không hề dữ dằn như họ đã tưởng.
“Chỉ cần ghi tên ai đó vào cuốn sổ là người đó sẽ chết…”
Kujo cảm giác như đang lần đầu chạm vào một khẩu súng. Một cảm giác bồn chồn khi mà sự sống quý giá lại có thể dễ dàng bị tước đi theo một cách đơn giản như vậy. Ban đầu, tất cả đều nghi ngờ cuốn sổ, nhưng sau khi được Kujo giải thích rằng cả giám đốc FBI lẫn tổng thống Mỹ đều đang ráo riết theo đuổi nó, họ cũng đành công nhận sức mạnh của cuốn sổ.
“Đọc cái phần HOW TO USE này xong là mọi người sẽ hết muốn dùng nó ngay”. Tay đội phó Yoshikawa mở phần bìa sau cuốn sổ và dịch những dòng chữ tiếng Anh sang tiếng Nhật. “‘Nếu người sở hữu cuốn sổ không viết một cái tên nào trong vòng 13 ngày, người ấy sẽ chết’. Tức là nếu ta sử dụng nó, ta sẽ vướng vào cái vòng tròn giết chóc này cho đến cuối đời.”
“Còn nữa này. ‘Nếu có ai định phá hủy cuốn sổ bằng cách cắt hoặc đốt nó, tất cả những ai từng chạm vào cuốn sổ đều sẽ chết’. Chết tiệt, biết thế tôi đã đếch chạm vào”. Hatsune nói, cô ta đã ngó qua vai Yoshikawa để đọc. Vì bản tính tò mò, cô ta là người đầu tiên chạm vào cuốn sổ.
Yoshikawa trượt cuốn sổ ra chỗ Konishi. “Này, Konishi. Cậu thử viết tên của kẻ mà cậu muốn giết vào đây xem sao.”
“Ơ, k-khỏi nhé.”
Matoba, kẻ đang ngồi ở một chiếc bàn cách xa các thành viên, hối hận vì đã không xử lý cuốn sổ một cách tốt hơn. Nếu những người khác không đọc được luật lệ cuốn sổ, hắn ta có thể viết tên của một thành viên có ít đóng góp cho đội vào trong đó, nhưng giờ thì ý định đó đã đổ bể. Thở dài, Matoba ra vẻ thủ lĩnh và đứng dậy. “Ưu tiên hàng đầu của chúng ta là thuốc giải, không phải Tử Ký. Chúng ta sẽ giữ cuốn sổ để phòng thân, nhưng tôi không thể để ai viết lên đó được nếu không người đó sẽ chết vào 13 ngày sau mất. Nếu cần thiết, ta có thể ép thằng đần Suruga kia viết hộ.”
Cả đám phá lên cười. Kujo thấy vậy liền đứng ngay dậy.
“Bây giờ, chúng ta sẽ xem xét lại chiến dịch. Tất cả những ai không phải đứng canh sẽ ở lại đây. Konishi sẽ phân tích dữ liệu có trong con microchip. Có thể trong đó cài sẵn một chương trình giúp tìm ra địa điểm của ta, vậy nên cậu sẽ phải sử dụng một máy tính độc lập.”
“Đã rõ.”
Mười năm thành viên còn lại đứng quanh Matoba và Kujo.
Kujo bắt đầu, “Làm tốt lắm mọi người. Chúng ta đã đến được điểm cao trào trong giai đoạn hai của kế hoạch. Chúng ta đã dự đoán được L sẽ có liên quan nhờ vào thông tin giáo sư Nikaido đã liên lạc ngay với trung gian của L, Watari, trước khi chết. Với L nhúng tay vào, tỉ lệ thành công của kế hoạch sẽ là 67 phần trăm”. Tất cả các thành viên đều gật đầu. Là cánh tay phải của Matoba và nhà chiến lược nòng cốt, Kujo có được sự tin tưởng của tất cả mọi người. “Kịch bản đẹp nhất sẽ là ta có được dữ liệu về thuốc giải, Maki, và cuốn Tử Ký sau khi giết được L, nhưng nhờ có hắn, kế hoạch đã bị trật hướng. Tuy nhiên, chúng ta đã giành được cuốn sổ và biến con bé kia thành vật chứa virus. Còn về tên đặc vụ FBI… chà, không biết giữ hắn làm con tin thì có ích gì không nhưng mà…cái thằng ngố đó đâu rồi?”
“Bị trói trong nhà kho rồi”, một tên trong số đó cất tiếng.
“Chúng ta không cần phải lo việc hắn sẽ làm lộ địa điểm của chúng ta, phải không?”
“Hắn có một bộ truyền phát giấu trong giày. Trước khi tống hắn lên xe thì bọn tôi đã phát hiện được nó, nên là chúng ta không phải lo.”
“Mọi người đều không lơi là trước L đấy chứ? Hắn chắc chắn sẽ cố tìm ra nơi ẩn náu của chúng ta. Tôi muốn tất cả khi ra vào nơi này đều phải hết sức cẩn trọng.”
“Đã rõ.”
“Cậu Konishi, việc phân tích dữ liệu đi đến đâu rồi?”
Konishi vẫn bận bịu với chiếc máy tính, và sau vài câu lệnh thất bại, cậu ta lắc đầu. “Tôi không tìm được chương trình ẩn nào cả, nhưng có một chương trình chặn quyền truy cập vào dữ liệu đang khiến tôi phải khổ sở đây.”
“Là sao cơ?”
“Nó đang đòi mật khẩu, nhưng nhập sai một lần thôi là mọi dữ liệu sẽ bị xoá sạch.”
Kujo ấn tay phải vào thái dương và nhắm chặt mắt suy nghĩ. “Đây có thể là một trong những cái bẫy của L. Được thôi. Cậu hãy phân tích tiếp đi.”
“Giờ thì, cô có thể nói cho bọn tôi biết phải làm gì tiếp theo chứ?” Matoba thúc giục.
Kujo gật đầu và quay sang các thành viên. “Vì chúng ta không cần lừa gạt Maki hay Suruga nữa, cách tiếp cận của chúng ta bây giờ sẽ được trực tiếp hơn. Giờ con bé kia đang mang virus trong mình, L sẽ phải vắt chân lên cổ mà tìm cách chế cho ra liều thuốc giải. L sẽ làm mọi cách có thể. Không bao giờ cậu ta sẽ để con nhóc đó chết.”
“Chỉ có rất ít những cơ sở và nhà khoa học có thể điều chế ra thuốc giải”, một thành viên nói.
“Thế thì, chúng ta có thể tóm con bé và tự tay điều chế, hoặc ta có thể đợi L làm thay rồi hớt tay trên”, một tên khác nói.
Kujo cắn môi trước sự tự tin thái quá này. Việc tất cả thành viên đều không sợ hãi, thay vào đó lại phấn khích trước việc đối đầu với thám tử xuất sắc nhất thế giới khiến cô vô cùng khó chịu.
Trong khi đó, không một ai trong Blue Ship, kể cả Kujo, để ý tới thiết bị nghe lén được gắn trên cửa sổ.
Máy tính độc lập: máy tính hoạt động mà không cần kết nối tới mạng cục bộ (LAN) hay mạng diện rộng (WAN)